05/01/2006 00:05 SFO,
05:40 Đài Bắc,
12:00 Sài G̣n,
16:00 Nha Trang
Rối
cũng đến ngày tôi phải rời khỏi nước
Mỹ. Sau đúng 24 tiếng
đồng hồ ( kể cả thời gian chờ ở
các sân bay ) từ SFO ghé
Đài Bắc, đến Sài G̣n rồi cuối cùng về
đến Nha Trang là 4h chiều. Chương tŕnh đi du lịch
nước Mỹ 21 ngày do tôi sắp xếp đă diễn
ra tốt đẹp. Tôi
đă được đi tham quan những danh thắng
mà trước đây tôi đă từng ước ao
được nh́n tận mắt. Tôi đă được gặp
những người thân, Thầy cô bạn bè mà tôi
đă từng mơ được gặp. Tháng 5 năm 2005, tôi có viết
bài Khải Minh
- Những Kỷ Niệm Khó Quên và bài Những Năm Tháng Tôi Ở Khải
Minh đăng trên trang web của trường. Trong hai bài viết đó tôi có
kể lại những kỷ niệm hoàng kim thời học
tiểu học ở Trường Trung Học Khải
Minh Nha Trang của tôi. Thú
thật khi tôi viết bài cho trang web của trường
tôi kể về những Thầy Cô kính yêu của tôi,
những bạn học thân thương của tôi với
một t́nh cảm chân thật xuất phát từ đáy ḷng đă ấp ủ
trong tâm khảm tôi suốt bao năm nay. Tôi hoàn toàn không mong ước,
không nghĩ là ḿnh sẽ gặp được những
“ nhân vật ” trong bài viết đó ( cho nên trong bài viết
đă ‘ thổ lộ ‘ hết t́nh cảm lúc đó của
ḿnh ). Nếu bây giờ viết
lại chắc chắn tôi sẽ không thể viết
được như vậy nữa. V́ thế giới này quá rộng
lớn, tôi làm sao mà gặp được hết mọi
người. Được
gặp hết những vị tiên, những thiên thần
như trong chuyện thần thoại mà tôi viết
trong bài Khải Minh - Những Kỷ Niệm Khó Quên thực
khó như lên cung trăng ( nhưng cũng đă có
người lên được rồi ).
Nhưng
tôi đă quên một điều: Thế giới ngày nay là thế
giới phẳng, như trong quyển sách best seller
năm 2005 của Thomas L. Friedman tựa đề The World Is Flat. Từ trang web trường
tôi đă kết nối được hầu hết
các bạn hoc, liên lạc được với các Thầy
Cô. Trong chuyến đi du
lịch đất nước Hợp Chủng Quốc
lần này tôi đă gặp được những “
nhân vật ” trong bài viết của tôi: Thầy Hàn Quốc B́nh, Thầy
Châu Quân Đ́nh, Thầy Mao Kỳ Bàng, ( trước
đó tôi cũng đă gặp Cô Hàn Hồng ), các bạn
học: Phan Thuư
Ưng, Tôn Tuyết Phương, Huỳnh Lệ Quyên,
Phan Ái Liên, Nguỵ Chí Phát, Lâm Du Thành, Soái Diệc Xuyên,
Tô Kỳ Xương…Thật kỳ lạ tôi viết
nhân vật nào là y như lần này tôi đều gặp
nhân vật đó.
Tôi
nhớ măi lần chia tay thứ hai này, lần trước
cách đây đă gần 30 năm. Lần trước mọi
người chia tay lặng lẽ, vội vă, buồn tủi,
khủng hoảng. Với
lần chia tay nay tôi nhớ măi h́nh ảnh Tôn Tuyết
Phương và La Thuư Phượng tươi cười
vẫy tay chào tôi khi chiếc xe chỡ tôi lăn bánh rời
khỏi Philadelphia. Tôi nhớ măi buổi sáng ngày
03/01/2006 Kỳ Xương, Long Trạch, Thuư Ưng cùng
hai bé song sinh và cả anh Tưởng Tài Lực
đưa tôi ra sân bay L. A. bay về Oakland sau buổi ăn sáng ở
quán phở Pasteur. Tôi nhớ
măi buổi tṛ chuyện đêm 03/01/2006 cùng Lệ Quyên
và Ái Liên đến nữa đêm ở nhà hàng Cheese
Factory ở San Jose. Tôi nhớ măi lúc chia tay với
Mợ tôi cùng các em khi ra sân bay SFO, tôi ôm lấy Mợ
tôi mà nước mắt muốn trào ra. Lần này tôi không được
gặp mặt Cậu tôi – người đă rất mực
yêu thương tôi, đă thường xuyên khuyến
khích tôi học hành thành tài.
Rồi những buổi gặp gỡ và chia tay với
các Thầy, những nhân viên cũ của tôi, các anh Hàn
Quốc Trung, anh Tạ Quốc Hưng, anh Thái Kế Lập…
Khi
máy bay đưa tôi lao vút lên bầu trời đen kịt của thành phố
San Francisco,
tôi nh́n xuống nước Mỹ phồn hoa ở
dưới. Tôi chợt nhớ
đến bài hát When Will I See You Again của ban nhạc The Thee
Degrees do Trần Tuệ Nhàn - một ca sĩ Hongkong hát
bằng tiếng Quảng Đông. Khi nào tôi sẽ gặp lại
người thân của tôi, những nhân vật trong
chuyện thần thoại của tôi? Chăc chắn
tôi sẽ quay lại, có thể một năm nữa, cũng
có thể năm hoặc mười năm nữa. Trái đất tṛn mà, nhưng
nhờ thế giới phẳng mà giấc mơ của
tôi đă thành hiện thực.
|