Vợ tôi khuôn
mặt xinh xinh,
Dáng nguời
mảnh khảnh thông minh dịu dàng!
“Nết na, ngôn hạnh,
đoan trang”
Tôi thường nhớ măi thuở nàng c̣n son…
Đến nay sinh
được hai con,
Dung nhan nàng vẫn vẹn toàn,
gọn thon
Nên tôi càng quí càng
thương,
V́ tôi nàng đă làm
vườn nấu ăn.
Cuối tuần
giặt giũ mền khăn,
Vui tươi
điệu nhạc giọng nàng du dương.
Lại thêm trong
trẻo khác thường,
Mỗi khi nghe
fải sao thương quá trời.
Ôi thôi tôi nhớ
cả đời,
Những ngày ḥ
hẹn của thời xa xưa.
Nhớ lần
trong một chiều mưa,
Trên chuyến xe bus
lưa thưa người về.
Tôi đây trên
ghế cạnh kề,
Rỉ tai rót
nhẹ câu thề trăm năm.
Nh́n tôi ánh mắt
đăm đăm,
Từ từ
nhẹ ngă… đầu nàng vai tôi… (tê tái tâm hồn!)
Bây giờ hai
đưá vẹn đôi,
Gia đ́nh
đầm ấm, suông trôi nhờ nàng.
Vài lời “khoe”
với "Thi đàn”,
Vợ tôi yêu
dấu , chỉ dành riêng tôi…
Phan
Tiên
Sinh
潘正書先生
Tháng 6, 2006 – Palm
Spring, California, U.S.A.
|