CẢM ƠN ANH  ĐĂ YÊU EM

(NHƯ MỘT LỜI CẢM ƠN)

 

 

 

Photography by H. Suzuki
 

 

 

Xin mời đọc một số tác phẩm cuả Ngô Di 吳怡.

 

 

Lời Người Viết

Truyện ngắn Cảm ơn Anh Đă yêu Em hay là Như Một Lời Cảm Ơn xem như một lời cảm ơn chân thành từ tui đến các anh chị trong ban biên tập, ban điều hành KHAIMINH.ORG đă bỏ công xây dựng "mảnh đất này cho tui "vui chơi cùng con chữ” trong những ngày qua.

Chúc Anh/Chị/Thầy Cô Trường Khải Minh Nha Trang Một Mùa Tạ Ơn 2006:

AN LÀNH, HẠNH PHÚC BÊN NGƯỜI THÂN.


Cũng nên nói thêm, truyện ngắn Như Một Lời Cảm Ơn, người viết mượn đại danh từ “Em” - KHAIMINH.ORG,  reply lại những lời chúc mừng từ các độc giả khắp nơi nhân KHAIMINH.ORG tṛn hai tuổi.  Ông "Công An Ban Tư Tưởng Chỉ Đạo KHAIMINH.ORG",  bạn tui, cũng đă làm rồi, nhưng người viết tui:  rảnh, ngứa tay viết thêm.  Chừng ấy.  Hết.

Ai đó đă viết: " Tiểu thuyết là tưởng tượng, là sáng tác.  Nhưng sáng tác không nhất thiết có nghĩa là xa rời sự kiện, là không thật.  Truy nguyên ngôn ngữ th́ sự kiện, tiếng Anh là fact, xuất xứ từ chữ facere của tiếng La Tinh, và có nghĩa là việc làm, điều xảy ra. Tiểu thuyết, tiếng Anh là fiction, xuất xứ từ chữ fingere, có nghĩa là điều tạo ra, nặn thành.

Như vậy:

Như Một Lời Cảm Ơn chỉ là truyện ngắn tam láp mà người viết tui th́ hao ṃn ho hen với con chữ, v́ vậy tên nhân vật, thời gian, địa điểm, t́nh tiết bố cục được người viết nhào nắn dưới h́nh thức hư cấu.  Thế nên nếu có những ǵ trùng hợp ngoài đời, hoàn toàn đều là ngoài ư muốn của người viết.  Mong thông cảm bỏ qua.


Ngô Di
11/12/2006
Hai tuổi một ngày của Nàng KHAIMINH.ORG


 

CẢM ƠN ANH ĐĂ YÊU EM

(NHƯ MỘT LỜI TẠ ƠN)



Hồi đó, cứ mỗi sáng sớm trên đường đi học, tôi "thường gặp" Nàng trước hăng đại lư máy may Sinco trên đại lộ Trần Hưng Đao, Sài G̣n.  Nàng học trường Bác Ái.  Tôi học trường Minh Viễn.  Mỗi sáng, tôi cứ thập tḥ trườc cửa nhà, vừa thấy bóng dáng Nàng từ đường Phạm Ngũ Lăo đi lên, tôi liền sách cặp đi ra.

Nàng đi trước tôi lẽo đẽo theo sau.  Khi Nàng đến nơi giành cho khách bộ hành, tôi liền tăng tốc để c̣n cùng Nàng băng qua lộ.  Lợi dụng lúc nhiều người qua đường Tôi len lén nh́n Nàng, chỉ liếc xéo thôi chứ không dám nh́n thẳng mặt.  Lư do tôi rất nhát gái, dù trong bụng tôi rất muốn làm quen Nàng.  Tôi cũng không hiểu sao ḿnh đần độn đến như vậy.  Có hôm Nàng bắt quả tang tôi đang nh́n trộm Nàng rồi Nàng mủm mỉm cười, tôi hơi quê và nghĩ:  ḿnh muốn nh́n đâu th́ nh́n sao lại phải lén lút.  An ủi chính ḿnh nhiều lần như vậy, nhưng đâu cũng vào đó.  Đúng là vừa ngu vừa nhát gái.  Cứ như vậy, hết ngày này qua tháng nọ, hết nắng rồi lại mưa hết mưa rồi lại nắng, t́nh h́nh chỉ giậm chân tại chỗ không có ǵ gọi là tiến triển. Tôi chỉ liếc xéo nh́n Nàng mỗi sáng sớm trên đường tới trường. Hết.

Nếu tôi không "ưa" Nàng th́ không có chuyện ǵ để nói.   Đằng này tôi thích Nàng hết cở, nếu không muốn nói là thương.  Nàng dễ thương nhưng thương Nàng chắc không dễ.  Áo trắng cổ côôn, váy xanh bó người cùng với mái tóc đờ mi.  Nàng với đôi mắt to long lanh đă cuốn lấy tôi, d́m chết đuối tôi mỗi lúc đêm về và ngớ ngẩn khi tỉnh giấc chiêm bao.  Tôi biết ḿnh thương Nàng từ dạo ấy…

Lần đầu tôi biết nắng vàng,
Lần đầu tôi biết nắng tràn lan thơm. [1]


Ai đó đă nói “yêu là khổ, không yêu là lỗ”.   Riêng tôi thấy hao địa tốn thớ giờ quá!!!  Mỗi sáng sớm trước khi đi học, phải thấm chút nước lên đầu để chải tóc rẽ ngôi.  Mặc quần áo xong, phải đi tới đi lui trước gương xem chỗ nào có nhăn không để c̣n đem đi ủi lại.  Khổ thiệt.  Có hôm đă gần tới "giờ hẹn" mà mái tóc cứ làm loạn.   Phía sau ót (gáy), tóc cứ dựng ngược lên như rễ tre, chải cách mấy cũng không chịu nằm xuống như ư muốn.  Như vậy đă hết đâu, c̣n màn khăn mù-xoa nữa mới làm tui khốn đốn.  Tôi không những sắm một cái nhét sau túi quần để chứng tỏ ḿnh đă lớn, c̣n sắm thêm một cái nhét sau cổ áo giống như Nàng để Nàng thích tôi hơn (tôi nghĩ vậy).  Tôi cũng không hiểu tại sao.  Một cái đă đủ dùng rồi c̣n sắm thêm nữa để làm ǵ cho đi đứng thêm bất tiện.  Không như lúc trước, thoải mái như ba lần bảy là hăm mốt.  Chỉ cần ba phút là tôi ra khỏi nhà.  Thế mới biết yêu khổ chứ chẳng chơi.  Bù lại, lần đầu tiên khi Nàng thấy tui nhét khăn mù-xoa sau túi quần Nàng mủm mỉm cười với tôi.  Hôm đó trên đường đi học, trong ḷng cảm thấy rộn ràng vui vui với chính ḿnh và tôi ngây ngất tưởng chừng cuộc t́nh ḿnh vừa chớm nở.  Tôi bắt gặp trong tôi một cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng, như thể tôi vừa lột xác.

Loanh quanh đời bước theo đời,
Có em trời đất tuyệt vời hẳn ra. [1]


Thừa thắng xông lên, tôi mua thêm ba chiếc khăn.  Một chiếc đệm phía sau cổ áo.  Hai chiếc nhét sau hai túi quần với màu sắc sặc sỡ cho Nàng dễ nhận ra tôi.  Tôi nghĩ, biết đâu chừng nhờ vậy mà Nàng sẽ thích tôi hơn.  Tôi lầm!  "Ṣng t́nh” chưa chơi tôi đă nhẵn túi và tôi biết tôi là kẻ ngu ngơ khờ khạo hết mức.  Hôm đó Nàng cười toe toét, cười bụm miệng với tui.  Tui lấy làm lạ, thắc mắc rồi "găi đầu" với thằng bạn Vương Tuy Thành.  Thành thuộc loại  “gươm lạc giữa rừng hoa” và được nó lên lớp:

”Nụ cười có cả trăm tiếng để diễn tả.  Trong thương trường, người ta cười xă giao, cười giả lả, cười cầu tài, cười cầu thân, cười giả dối.  C̣n chỗ công quyền, đảng phái th́ người chức tước cười sang sảng, cười khả ố, cười nham hiểm, cười nhạt, cười nửa miệng, cười ngạo mạng.  Người thừa hành, kẻ cầu cạnh th́ chỉ dám cười thầm, cười nịnh cười xum xoe, cười ra nước mắt.  Riêng vụ trai gái với nhau là cười duyên, cười mím chi, cười t́nh, cười ve văn…  Nó nói một hơi như chưa bao giờ được nói và hỏi thêm.”

- "Nàng cười với mày nét mặt như thế nào?  Cười tông cao hay tông thấp?

Lạ, cười mà có tông cao tông thấp!!!  Trong ḷng nghi nghờ thằng Thành nó chơi xỏ ḿnh đây, nhưng đang cầu cạnh nó nên tui khai tuốt luốt hết.  Nhà Nàng ở đâu, học trường nào, h́nh dáng ra sao tui kể đầu đuôi ngọn ngành như nghi can đứng trước vành móng ngựa mà nó là ông quan toà thâm niên.  Riêng chỉ có nút ruồi ở giữa ngay môi trên của Nàng là tui không nói cho nó biết thôi.  Cứ theo tướng số, Nàng thuộc loại ăn hàng mỏng môi.  C̣n nói nhiều hay ít tui chưa biết (mới có liếc xéo thôi, làm sao biết được!!!).  Thật là không uổng công đi "găi đầu” thằng Thành hôm đó.  Tui mới tả sơ sơ, Thành nó liền biết là ai.  Nó làm một hơi phải không, phải không c̣n đệm thêm chứ ǵ.  Tui như kẻ trộm bị bắt quả tang bèn nói hết.

- Phải nhỏ Minh Nha Trang không?  Nó học chung lớp với tao và nhỏ em họ của mày ở Khải Minh, Nha Trang?  Hiện nhỏ đó đang học ở Bác Ái chứ ǵ?  Nhà ở đường Phạm Ngũ Lăo phải không?

 - Nếu biết th́ đâu có cầu cạnh tới mày!!!

- C̣n nữa, nhỏ có nút ruồi chứ ǵ?  Nếu đúng, mày đụng vô ổ kiến lửa rồi.  Về tập hút thuốc đi!!!

- Tại sao?

- Nó là hoa khôi Nha Trang đó mày.  Đẹp nhất thành phố biển, quê tao.

Đang nóng ruột muốn t́m hiểu, Thành cứ lên giọng xuống hơi, tui muốn "nóng gà".  Phố biển th́ phố biển, c̣n xuống hơi "quê tao" nữa.  Bực thiệt.  Nhưng cũng ráng nhịn nó.

Nó kể một hơi "t́nh địch" của tui nào là Hoàng Quốc Tuấn, Phan Chánh Thu, Lương Thuận Mẫn, Trần Hùng, c̣n nhiều, nhiều nữa.  Nghe đâu lúc này c̣n nhiều cu lục tỉnh nối đuôi sáng trưa chiều tối nữa.

Thấy Thành kê khai một danh sách dài coi ṃi muốn hụt hơi, tui lại bàn rót ly nước đầy đưa cho nó.

- Uống cho mát cổ họng rồi hăy tiếp.

Nó nốc một hơi hết ly nước đầy như chưa bao giờ được… uống, rồi b́nh thản ngồi xuống nói tiếp:

- Yêu ai không yêu, yêu nhỏ Minh coi như mày "chết ở trong ḷng một ít" rồi Khải ơi!!!

Hôm đó Sài G̣n mưa nặng hột.  H́nh như Sài G̣n cũng có tâm sự như tôi.  Mưa lớn nhưng không lạnh, tui kéo cổ áo lên cho giống tài tử Đặng Quang Vinh đi trong mưa cuả phim “Mùa Thu Lá Rụng" đang chiếu khắp Sài G̣n - Chợ Lớn.  Ngồi trên xe buưt về nhà, tui làm con tính nhẩm về tương quan lực lượng.

- Hoàng Quốc Tuấn:  tay toán của lớp, văn chương phú lục.

- Phan Chánh Thu:  tay thể thao đại diện cho trường, có khoa ăn nói.  Cua gái nó dùng chiêu "đánh trận",  vậy mà mấy “em” theo nó dài dài mới chết.

- Lương Thuận Mẫn:  cũng học giỏi, văn chương phú lục đầy ḿnh.  Đàn ca sáo thổi.

- Trần Hùng:  hạ bút thành thơ.  Chữ nghĩa bồng bềnh, bay bổng.  Nó làm thơ tán gái dễ như ăn cơm sường nướng.

Làm con toán xong, tui bủn rủn tay chân.  Thành nó nói đúng chứ chơi đâu!!!   Đứa nào cũng có ngón cũng có vũ đài hết trơn.  Văn đàn, thao đàn bọn nó ôm hết.  Chừa lại cho tôi… ôm đàn nhưng không biết hát!!!.  Không sao, tui an ủi chính ḿnh.  Thành nó nói yêu nhỏ Minh là "chết trong ḷng một ít" th́ sợ ǵ.  Nếu yêu mà bắt buộc "phải chết luôn tại chỗ th́ Ngô Khải này mới ớn lạnh xương sống và lắc đầu từ chối.  C̣n "chết một ít" th́ có ǵ đáng sợ.  Ai trong chúng ta mỗi ngày không chết "một ít" trong cơi đời 100 năm này?  Nhưng mỗi khi nghĩ tới vụ khăn mù-xoa, tui có cố gắng b́nh tỉnh cách mấy vẫn rùng ḿnh hoang mang.

Sau vụ khăn mù-xoa, tôi đi học "một ḿnh", có điều nghiệm thấy Ông Tây bà Đầm nói thiệt đúng:  "Theo t́nh t́nh phớt, phớt t́nh t́nh theo".  Trước đây tui hăm hở háo hức bao nhiêu để cùng Nàng "sánh bước" đi học th́ giờ đây tôi trốn Nàng luôn.  Ngược lại, Nàng cứ lởn vởn ở ngă tư Phạm Ngũ Lăo - Trần Hưng Đạo như chờ đón ai.  Từ trong nhà nh́n ra và nghĩ tới vụ khăn mù-xoa  làm tui càng rét.  Có nhiều hôm tui đi học trễ cả tiếng đồng hồ.  Trễ học một hai hôm th́ được chứ t́nh trạng Nàng cứ "đón đường" kiểu này hoài chắc truớc sau ǵ tui cũng bị đuổi học.  Thế là mỗi sáng đi học, tui phải dậy sớm hơn thường lệ và ṿng đi ngơ khác.

Một hôm tui đang ṿng ngơ đường Yesin bên hông rạp hát Đại Nam.  Trong đầu c̣n đang tiếc nuối "những ngày vàng son" trước đây và rủa thầm chính ḿnh:  phải chi đừng bày đặt nhét mấy cái khăn mù-xoa th́ đâu phải tốn công tốn sức đi bộ ṿng quanh xóm như thế này.  Bỗng nhiên, Nàng từ đâu đến và hỏi:

- Lúc này không thấy đi học?

Gặp Nàng tôi đă sợ, giờ nghe Nàng hỏi tui điếng hồn, nhưng cũng mau miệng trả lời:

- Bịnh cả tuần nay.

- Có phải Bạn của Hoàng Quốc Tuấn, Phan chánh Thu, Hàn Kim Quang không?

Chỉ cần trả lời, phải hay không thôi mà tui cũng đắn đo mất cả ch́ lẫn chài.  À hay ừ đây?  À hay ừ thấy nó hương đồng cỏ nội quá, thấy nó bèo dạt hoa trôi quá; dầu ǵ tui cũng uống nước máy Sài g̣n hơn 5 năm chứ ít ỏi ǵ.  Rồi tui cũng quyết định sau cùng "Ừa" lí nhí trong họng cho giống người Sài G̣n.  Nàng cười mỉm nh́n tôi và nói tiếp:

- Cuối năm vừa rồi thấy ở Nha Trang đi chơi với những người đó.

Tui muốn hỏi Nàng những người đó là những người nào để tui c̣n dễ dàng đối phó về sau.  Nhưng tui thuộc loại "chỉ biết yêu thôi chả biết ǵ" * rồi ch́m xuồng luôn.  Thành nó nói đúng quá, toàn là "t́nh địch" của tui không.  Lại thêm cái ông Hàn Kim Quang, người mà lớp trưởng Thành cho biệt hiệu "t́nh yêu bên lề" chuyên hát bài "Em hiền như Ma-soeur “ tự nhiên ở đâu nhảy ra đây.  Tui "bày tỏ" nỗi ḷng bằng giọng yếu x́u cho thêm phần thê thảm.

- Vậy à?

Nàng mủm mỉm cười e lệ với tui ( chứ c̣n ai nữa giờ !!!) rồi hỏi tiếp:

- Tên ǵ?

- Khải.  Ngô Khải.

Tui giới thiệu tên tui cho Nàng xong, tui phải tự khen chính ḿnh mới được. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ tui trả lời hay như hôm nay, nhất là trước mặt một người con gái đẹp như Nàng.  Tui trả lời cứ y như tài tử xi nê James Bond trong phim điệp viên 007  --  “My name is James, James Bond.”

"Rồi từ đó tôi yêu em".

Tui "cho nàng" chùm ruột, cốc, xoài, mận.  Hai đứa lang thang khắp bùng binh Chợ Sài G̣n.  Nàng thích bún riêu, tui thích chả gị.  Nàng "cho tui" xem h́nh tài tử xi nê ở rạp hát Diên Hồng, Đại Nam. Có hôm nàng hỏi tôi Nàng như thế nào có nghĩa là Nàng có giống tài tử không?  Tui nói Nàng giống Chân Trân c̣n tui là Đặng quang Vinh như trong phim "Mùa Thu lá Rụng".  Nàng nghe tui nói nàng khoái chí tử.  Hôm ở rạp Đại Nam đang tŕnh chiếu phim "Độc Thủ Đại Hiệp" nàng nói với tui, Nàng thích làm vai Trịnh Phối phối nhưng tui thấy Khương Đại Vệ cụt tay máu me đầy người nên tui sợ.  Tui nói thứ ǵ, nàng cũng cười... ruồi (nàng có nút ruồi trên môi mà) với tui hết.  Tui lấy làm lạ lắm, nhưng không dám hỏi ai.  Tui nhớ có lần thằng bạn nào đă nói:  “Yêu là phải dấu.   Mày không thấy sao?  Những kẻ yêu nhau khi viết thư, lúc nào mở đầu thư họ cũng ‘Anh yêu dấu hay Em yêu dấu’ hết trơn, thấy không?"

Nhưng rồi chuyện t́nh Khải - Minh của tui và Nàng cũng bị phát giác.  Trên đời hễ thứ ǵ một khi lập đi lập lại hoài rồi cũng sinh ra nhàm chán.  Tui với Nàng cứ loanh quanh xoài, cốc, me, chùm ruột nên nàng "bứt phá".  Một hôm Nàng hẹn với tui đi uống "cà phê máy lạnh" - Bô Đa Nguyễn Huệ.  Nghe đến nơi đó tui điếng hồn.  Không lẽ đến đó tui không kêu cam vắt, hay kem đựng trong trái thơm cho nàng th́ khó coi quá;  mà kêu những thứ đó th́ coi như hết tháng lương của thằng trọ học nhà quê như tui.  Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng ở chỗ khi vào đó tui phải kêu cà phê cho đúng mốt mà tui th́ chỉ thích uống xá xị hiệu con nai thôi, khổ chứ chơi.  Tui có cái bịnh, một khi uống cà phê là bị dị ứng, ngứa cả người rồi nổi mề đay lung tung.  Nàng mà biết tui có bịnh ngứa, coi như "cuộc chiến đă tàn.”

Nhưng không sao, bên ngoài chính phủ đương thời đang loan báo "tái phối trí" và sau cùng cũng "B́nh Long anh dũng, Kontum kiêu hùng, Trị Thiên vùng dậy, B́nh Định quật khởi…” đó sao.  Tui an ủi chính ḿnh và tui t́m đến nhà Hàn Kim Quang ngay để “tái phối trí” t́nh thế.  Hàn Kim Quang, dầu ǵ cu này đă có nơi có chỗ rồi cũng yên tâm hơn; chứ cái ông lớp trưởng thuộc loại "nhảy bờ tường" cộng thêm "gươm lạc giữa rừng hoa" không bảo đảm "tính chiến lược" chút nào.

Thế là tui lên đường.

Tại nhà Hàn Kim Quang, hôm đó đầy đủ mặt "bá quan văn vơ".  lớp trưởng Thành đang kiểm phiếu cuộc bầu cử cho chiếc ghế "chở Minh đi Lái Thiêu" trong dịp picnic ngày  23/11/1974, ngày đại hội cựu học sinh Khải Minh khóa 70/73.  Cuối cùng Hoàng Quốc Tuấn đắc cử vơí 2 phiếu, c̣n tất cả chỉ được 1.  Phan Chánh Thu, Trần Hùng, Lương Thuận Mẫn nghi ngờ có gian lận bầu cử:  Phiếu thứ 2 ai đă bầu cho Hoàng Quốc Tuấn?

Cuối cùng lớp trưởng Thành phải thố lộ tâm sự:  Mặc dù có thời thương Minh từ dạo ấy, nhưng nhường phiếu thứ 2 cho Tuấn;  với lư do gần đây đă có em "nhảy tường" rồi mà trong đó công đóng góp của Tuấn rất đáng kể.  Lớp trưởng Thành định giải thích thêm th́ Thu, Hùng, Mẫn lên tiếng la lối om ṣm.

- Bộ bọn tao không có công trong này à?  Được cá rồi quên nơm!!!  Chia phần phải chia cho đều chớ!!!

Tuấn ngồi yên co ro lo lắng bên những phiếu bầu, mặc dù đă có kết quả chính đáng.  Thành phải ṿng vo xuống nước và khẳng định tối mệnh lệnh chức vụ lớp trưởng của ḿnh:

- Thu, tao hỏi mày:  Mày đă có em "nhảy xe buưt" rồi muốn ǵ nữa"?  C̣n thằng Hùng, Mẫn:  Hai đứa tụi bay đă nhờ tao gửi mấy bài thơ cho mấy nhỏ sinh tố rồi.  Đứa nào cũng mồ yên mả đẹp hết trơn.  Uống sinh tố chỉ có việc kư sổ, c̣n muốn chi?  Giờ đây chỉ c̣n ḿnh thằng Tuấn là… không thấy sao?

Sợ như chưa đủ đô, Thành nghiêm nghị tuyên bố một cách độc tài cho yên chuyện:

- Chức lớp trưởng ngày xưa tao trả lại.  Tao không thèm làm nữa nếu hôm nay tụi bay không chấp nhân kết quả.  Thấy Thành tuyên bố có vẻ quyết liệt, và t́nh h́nh có vẻ nghiêm trọng, tui bỏ quên ư kiến vê quyền lợi của tui - "Phần tao đâu?"

Riêng Hàn Kim Quang ngồi một góc với chiếc quần ngang đầu gối kiểu Phi Thoàn.  Chân gác chữ ngũ, ph́ phèo thuốc lá mơ màng tơ tưởng về Loan **;  một loại Lan nơi khung trời Văn Học, Nha Trang ngày xưa năm cũ (tài liệu lấy được từ đặc san Khải Minh khoá 70/73).  Hàn Kim Quang không thèm đếm xỉa cuộc nội chiến nồi da xáo thịt, tuyên bố rút lui đại hội rồi bỏ đi rủ tui uống cà phê.  Tới quán, tui nốc một hơi hai chai xá xị con nai như kẻ khát nước lâu ngày đi trong sa mạc.  Nàng Minh của tui mà bọn nó cứ coi như "thuộc địa", chia phần chia chát không xong rồi bầu với b́.  Phải chi trong bóp của tui lúc đó có h́nh của nàng cùng hàng chữ "Tặng Khải làm kỷ niệm ngày quen nhau." cho tụi nó coi th́ hay biết chừng nào.  Buồn thiệt.  Tui muốn thố lộ nỗi ḷng của ḿnh và khoe cuộc t́nh giữa tui và Nàng cho Hàn Kim Quang nghe cho đở buồn, nhưng vừa lúc đó Quang lên tiếng.

- Tao hát hay như DQ đây, mà nhỏ Minh nó chưa chịu, nói chi thằng Tuấn.

Coi bộ Kim Quang có vẻ "t́nh yêu bên lề", coi thường Quốc Tuấn và không tin tưởng ch́nh ḿnh.  Trông cu cậu có vẻ "một thời" mết nàng Minh của tui đây.  Tới nhà Kim Quang hôm nay để vấn kế hoăn binh "cà phê máy lạnh", không ngờ biết thêm t́nh địch mới của ḿnh là lớp trưởng Thành và Kim Quang.

Tới lúc này tui nhủ với ḷng ḿnh, phải cố gắng đóng trọn vai tṛ "kẻ nội thù" với con bài chưa lật mới hy vọng chiếm được Minh măi măi cho riêng ḿnh.  Chiều hôm đó, cơm nước xong, tui sàng qua sàng lại trước mặt nhà nàng.  Nàng hiểu ư.  Thế là tui và Nàng có buổi chiều vàng cuối đông.  Tui cho nàng bản tin ngày họp mặt Khải Minh, và không quên cho nàng biết kết quả cuộc bầu cử tại nhà Hàn Kim Quang và nói với giọng buồn ủ dột.

- Tuấn sẽ chở Minh trong cuộc picnic hôm đó!!!

H́nh như Nàng thăm ḍ t́nh yêu tôi dành cho nàng:

- Khải có đi không?

- Muốn đi lắm, nhưng không có xe.

Trả lời cho nàng xong tui muốn khóc.  Có xe hay không có xe đâu có quan trọng.  Nh́n "thằng khác chở "bồ" ḿnh đi mới là vấn đề.  Tui muốn nói thiệt với nàng nhưng sợ nàng đổi ư đi "cà phê máy lạnh" th́ khốn.  Thà chấp nhận thua ṣng xốc dĩa c̣n hơn thua ṣng bài cào: " bịnh ngứa nổi mề đay".

Đêm đó tui chép đầy thơ.

 

Một đôi chim hót phải ḷng,
Bao đêm nhung nhớ cơi ḷng người xưa.


(Phan Chánh Thơ)

Như sợ chưa đủ, tôi chép tiếp.  Chưa xa nàng mà tui cứ tưởng tượng đến hôm "Cu Tuấn" chở Nàng Minh của tui đi.  Tui chép tiếp:

 

Nhớ thương thương nhớ đong đầy,
Cô đơn lặng ngắm bóng mây chập chờn.


(Trần Hưng)

 

Đi t́m định lư chứng minh,
Con tim theo luật khó tin khôn cùng.

 

(Cao Nguyên Bá)


Đêm hôm ấy trời lạnh hay ḷng tui lạnh.  Chép xong những câu thơ ăn ư giống như tâm sự chính mính, tui trùm mền ngủ một hơi tới sáng.


Rồi ngày "lịch sử” đời tui không trông đợi cũng tới.  Tờ mờ sáng, nhỏ em họ cùng quê từ Chợ Lớn chạy xe tới nhà, vào pḥng giựt mền kéo gối như chị cả.

- Giờ này mà c̣n ngủ!!!  Anh biết tin ǵ chưa?  Người ta chở nhỏ Minh đi mất tiêu rồi biết không?

Trước đây, mấy cu nhóc ghẹo mấy cặp trai gái trong xóm bằng ca khúc đường phố "ngồi bên nhau chưa chắc là yêu nhau, ngồi Honda mới đúng là yêu nhau” nghe vui tai.   Tối qua nghe mấy cu nhóc nghêu ngao, bỗng kêu chó xịt cho tởn hồn.   Sẵn nỗi buồn nhân hai lại gặp nhỏ em họ lên giọng chị cả tui trả lời cho hả hê.

- Chi khu Phước Long đang bị bao vây, chắc trước sau cũng mất.

- Tời giờ này mà anh cũng c̣n giởn được, em cũng chịu thua anh luôn!!!!
 
- Hai đứa nó đèo nhau trên Honda đi cả ngày, anh phải làm sao đây?  Picnic cái ǵ!!!, tụi nó bày vẽ để tạo cơ hội cho "gă Tuấn" chở nhỏ Minh đi giong rủi chớ đại hội khỉ khô ǵ.

- Đừng lo, em tính kế cho.  Mau lên, trễ giờ trễ đ̣ rồi đứng đó mà khóc!!!

Đang sa cơ thất thế, tui cũng đành ôm hận cho nhỏ em chọc quê; mặt chảy dài ngồi phía sau xe cho nhỏ em chở tới điểm hẹn.  Trái như dự đoán, hôm đó không những đầy đủ “t́nh địch” của tui c̣n có thêm hai chị em mà trước đây tui chưa bao giờ nghe bọn nó đề cập.  Lớp trưởng Thành đèo cô chị, Mẫn xí được cô em, thi sĩ Hùng cùng ca sĩ Quang chia nhau chiếc Honda PC đi t́m nỗi niềm riêng cho chính ḿnh.  Riêng tay thể thao Thu có lẽ biết ḿnh thua non nên không tham dự.  Nhân vật chínhTuấn,  áo "mông tờ guy" xanh da trời, quần jean xanh đậm với giày Bata trắng, đang thấp thỏm đợi chờ “công chúa” Minh, trông mặt mày vui hẵn lên như chưa bao giờ có được ngày đẹp như hôm nay.  Nắng vàng đă lên cao rực rỡ.  Trên cây bàn đôi chim sẻ đang líu lo mớm mồi cho nhau như chia sẻ nỗi vui cùng cu cậu.  Trái lại tui như đầy tớ xớ rớ mới mướn, đầu óc nghĩ ngợi mông lung rồi nhớ nhà nhớ cha nhớ mẹ, nhớ anh nhớ em.  Ước ǵ lúc đó có ḥn sỏi trong tay, tui sẽ chọi đôi chim cho tởn hồn, cho tay chân khỏi thừa thải.  Cuối cùng Minh cũng tới.  Nàng đến với chiếc váy màu xanh đậm in h́nh bông cúc vàng, trông nàng rực rỡ.  Nàng đến tưởng chừng như mang cả mùa xuân cho đất trời vạn vật.

- Minh xin lỗi các bạn.   Minh không tham dự được.  Minh có công chuyện phải đi với anh Khải.

“T́nh yêu như trái phá” hay lịch sử tái diễn.  Nhiều người nói nếu mũi của nữ hoàng Ai Cập nhỏ đi chút xíu, có lẽ thế giới đă có nhiều thay đổi.  V́ chỉ là trong giả thuyết, thế nên không có kết quả đúng sai, nhưng rơ ràng nàng Minh “của tui” tuyên bố không tham dự cuộc picnic đă làm đảo lộn mọi sắp xếp của trưởng lớp Thành.  Ôi hai tiếng “anh Khải”, trong tui tưởng chừng như đă lọt vào “ṿng hai” của con tim nàng.  Khởi đầu xưng hô bằng tên, thân thêm chút xíu với chùm ruột, me, cốc, xoài th́ có thêm tiếng đệm “anh” đứng trước tên.   Cuối cùng rồi “anh anh em em” có xa là bao nhiêu.  Gần chủn. Trời quang mây tạnh, không mưa gió cũng chẵng băo bùng, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe trong tôi có luồng sét đánh.  Tui đang ngây ngất hai tiếng “anh Khải”, th́ nhỏ em họ đang đứng tṛ chuyện với Tuấn bồi thêm viên kẹo ngọt cho tên anh họ của Nó.

- Minh không đi, chạy xe của ḿnh chở anh Khải về dùm.

Chưa bao giờ tui thấy nhỏ em dễ thương và thông minh như hôm nay.  Nhiều lúc kẹt tiền hỏi nó c̣n chưa được nói chi cho mượn cả chiếc xe.  Đă cho mượn xe c̣n sắp xếp cho tên anh họ nó được Minh chở về nữa.  Giỏi thiệt.  Hứa trong ḷng từ đây về sau, tui sẽ chọn một thằng bạn nào thật đẹp trai, cao ráo thiệt xịn rồi giới thiệu cho nó để đền công nó ngày hôm nay.  Nghĩ cũng lạ, nhỏ em họ cũng khá đẹp, khá xinh, cũng lắm kẻ đeo đón săn đuổi mà sao thứ bảy, chúa nhật nào cũng ở nhà lui cui hoặc solo môt ḿnh khi dạo phố.  Hay là nó “để ư” cu Tuấn không chừng? 
Mà bộ tịch cuả nó trong thời gian qua tui cũng đă có vài lần thoáng nghi như vậy… Nó và cu Tuấn rù ŕ ǵ với nhau chỉ có hai đứa nó vừa đủ nghe.

Thời gian như ngừng trôi, không gian như vắng lặng nhường lại cho hai kẻ yêu nhau tự t́nh.  Tui và Minh có "con đường t́nh ta đi" ****

Đợi cả nhóm đi hết, tui mới thú thiệt với Minh là ḿnh không biết lái xe.  Và không quên nhắc nàng đừng chạy gần mấy nơi có cảnh sát công lộ, không may chận xét căn cước hay lượt giải cá nhân rồi lôi thôi. Nàng nh́n tui cười... ruồi.  Tui leo lên yên sau, mặc cho nàng chở tui tới đâu hay tới đó.  Đi cùng trời cuối đất cũng không sao th́ sá chi đi đến nơi ca phê máy lạnh.  Nói đến cà phê máy lạnh, tui phải thầm cảm ơn thầy Đặng Hoà B́nh.  Hôm ở nhà Kim Quang ra về, gặp thầy B́nh từ Nha Trang vào nhân có cuộc họp ở Bộ Giáo Dục.  Tui mới thố lộ nỗi ḷng của ḿnh và được thầy phân tích:  "Em chọn con tim hay là bịnh ngứa, giữa sự kiện đă xăy ra và cảm xúc đang có.  Em không nên lẫn lộn con tim và lư trí.  Có ai sống đời với quá khứ, bịnh sẽ hết, sẽ ra đi và con tim sẽ ở lại.”  Ô đúng là liều thuốc tiên, tui tưởng chừng như bắt được vàng.  Ngồi sau xe, hai tay nắm chặt dưới yên, cố giữ khoảng cách và không cho cặp gị vượt khỏi lằn ranh do chính ḿnh tự vẽ.  Lần đầu tiên tui biết mùi hương con gái.  Nó lạ lắm, cứ y như mùi xà bông hiệu Cô-Ba 72 phần dầu.

Tui đă từng nghe "quân trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu" nên tui đă chuẩn bị mấy từ tiếng Pháp có âm cuối on, son, ba-ton và không quên chạy tới nhà sách Khai Trí tra từ "trái thơm" bằng Pháp ngữ.  Chuẩn bị kỹ như thế, nên khi vừa vào "ca phê máy lạnh" Bô Đa - Nguyễn Huệ tui không hỏi nàng dùng thức uống ǵ, tui tự động gọi cho nàng kem ananas, qui sent bon.  Tui cố nhét mấy từ tiếng Pháp vào tai nàng khi trao đổi với người phục vụ, cốt để khoe ḿnh cũng Tây như ai.  Đóng tuồng nhiêu khê như vậy nhưng không thấy nàng phản ứng.  Trong linh tính cho tui biết, h́nh như có quyết định ǵ ghê gớm lắm từ nơi nàng.  Tới lúc này đầu óc tui bắt đầu căng thẳng.  Phải chăng đă đến lúc con bài tẩy phải lật ngữa.

- Cảm ơn anh đă yêu em…

Minh biết anh Khải dành nhiều t́nh cảm cho Minh.  Cái cảm tưởng Khải là bạn trai không có ở trong Minh cũng như các bạn cùng lớp ngày xưa ở Khải Minh, Nha Trang.  Nhiều đêm tự xét ḿnh, t́nh cảm dành cho Khải tưởng chừng là t́nh yêu thực ra chỉ là t́nh một người dành cho người quen thân.  Thật ḷng Minh chỉ muốn xem Khải là bạn, là một người anh để tâm sự những vui buồn trong cuộc sống th́ đúng hơn.  V́ sợ Khải ngỡ đó là t́nh yêu nên Minh không đủ can đảm làm người phụ bạc và…  Minh vào Sài G̣n học có lẽ h́nh ảnh Ba Minh lúc nào cũng đầy ấp ngập tràn trong Minh.  Trong lúc này có lẽ không một h́nh ảnh nào có thể thay thế được.  Nội Minh mất sớm, Ba Minh phải bỏ học dở dang lo cho gia đ́nh với mẹ già em thơ… Lúc đó ba Minh mới tṛn 15 tuổi.

Đêm đó trời mưa lớn, trong ḷng tui rộn lên một cảm giác khó tả.  Bên ngoài trời vẫn mưa… bên ngoài… như chợt nhận ra điều ǵ, nửa nghi vấn, nửa như phủ định.  Ồ không!  Nói đúng ra, h́nh như đây là lần đầu tiên tui cảm thấy… Bên ngoài… Trời mưa.
 
Mới đó mà đă 30 năm.

Những người thầy cô cũ bây giờ ở đâu?  Trường xưa ơi, nếu có dịp tôi sẽ về thăm lại.  Những gốc phượng già cằn cỗi năm nào của tuổi thơ bây giờ có c̣n đủ sức để đợi tôi, đợi bạn.  Ḍng đời như những bánh xe lăn.   Có lẽ nào chẳng một lần dừng lại, đủ cho tôi cho bạn cúi xuống hôn lên những… ngày xưa thân ái.


Đưa nhau về dưới mưa…
Hỡi em con nít nhỏ,
Chuyện t́nh nào không xưa?
 

Ngô Di  吳怡

California, U.S.A., 12 November 2006




[1] Lê Hân


* Xuân Diệu


*  "tui biết yêu thôi chả hiểu ǵ”  - Nguyễn Bính

**  Loan -  Văn Học, Nha Trang (1 nhân vật trong truyện ngắn đă viết  trong Đặc san Khải Minh khóa 70/73 - H́nh như người viết là Hàn Ngọc Quang)


****  “Con đường t́nh ta đi” một ca khúc của Nhạc Sĩ Phạm Duy.

 

 

 

 



 

 

 

 

***  投稿電子郵件請寄 ***

Bài vở, h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Copyright © 2005, 2006 KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer