1
Giọt nước từ đỉnh
trời,
Tràn dâng từ lòng đất;
Nên sông suối biển khơi,
Phả mù mây chất ngất.
Giọt nước biếc sương xanh,
Tụ trên đầu ngọn cỏ;
Lóng lánh áng công danh,
Cuốn hút đời muôn thuở.
Giọt nước thấm bờ môi,
Óng ánh màu son đỏ;
Lỡ mai tình phai phôi,
Hóa thành pho tích cổ.
Giọt nước đọng làn mi,
Lăn tròn theo khóe mắt;
Trăng pha ánh lưu ly,
Mặn nồng đêm khuya khoắt.
Giọt nước rỉ dòng khe,
Chen qua bờ thác dựng;
Vương mây hạ, gió hè,
Chau mặt buồn dáng phụng.
Giọt nước khởi cội nguồn,
Tràn về muôn sông suối;
Mở hội cùng muôn phương,
Rưới tâm hồn đắm đuối.
|
2
Giọt nước mắt mẹ hiền,
Xót đau đời viễn xứ;
Ðất Việt nổi tang điền,
Máu lệ ngàn trang sử.
Giọt nước thấm môi hôn,
Chứa chan tình thơ mộng;
Ấp ủ dáng hương thôn,
Phảng phất thời bé bỏng.
Giọt nước ướt tóc thề,
Xao xuyến hồn ngây dại;
Khơi động mối đê mê,
Ru hời tim tê tái.
Giọt nước biến Cam-Lồ,
Kết tụ bao công đức;
Lỡ mai đất cạn khô,
Tưới mầm cây cỏ nức.
Giọt nước rót Thánh Ðường,
Rửa đời đầy tội lỗi;
Xoa dịu nỗi đoạn trường,
Chúc lành người lỡ tội.
Giọt nước xót thương em,
Xa quê từ dạo bé;
Tức tưởi suốt canh đêm,
Thiếu tình thương sữa mẹ.
|