Trong chuyến công tác Trung
Quốc vào một buổi sáng tinh mơ của một
ngày cuối tháng 7/2007, tôi bay từ Thành phố Hải
Khẩu ( tỉnh Hải Nam ) đến Thành phố Hạ
Môn ( tỉnh Phúc Kiến ).
Đây là lần thứ 3 tôi đến Hạ Môn
-– quê ngoại của tôi.
Từ khi trở thành đặc khu kinh tế của
Trung Quốc thành phố Hạ Môn không ngừng phát triển. Mỗi một lần tôi
đến là một lần thấy nét đổi thay
vượt bậc. Lần
đầu tiên vào năm 1995 tôi phải đi tàu thủy
cao tốc ra làng quê ngoại tôi, đến năm 2004
th́ đă có chiếc cầu hiện đại vắt
qua vịnh Hạ Môn để đến thẳng
nơi Ông Bà ngoại tôi ở cách đây hơn 80
năm…
Vào thập niên 20 của
thế kỷ trước, Ông ngoại tôi đă đi
thuyền buồm từ một làng chài nghèo khổ của
Hạ Môn đến Việt Nam, và định cư ở
Chợ Lớn. Khoảng
năm 1991 Mẹ tôi bắt được liên lạc
với những người anh em chú bác của Mẹ
tôi c̣n ở Hạ Môn, và từ đấy gia đ́nh
chúng tôi và những người bà con thường xuyên
liên lạc với nhau. Mặc
dù thế hệ trước nay đă qua đời hết
rồi, nhưng thế hệ sau vẫn giữ
được mối thân t́nh th́ thật đáng trân trọng. Các thế hệ con cháu nay
đă trưởng thành và v́ làm ăn nên ra ở Hạ
Môn: người th́ mở nhà hàng, người th́ kinh
doanh hàng hải sản…con cái th́ học Đại học
ở Bắc Kinh.
Tôi nhớ từ bé thường
hay thấy Ông ngoại ăn món hàu chiên bột, tôi tự
hỏi sao mà thích ăn món đó vậy ?
( thực
sự món đó rất ngon :
thịt con hàu nhỏ bằng đầu ngón tay út
chiên với bột và trứng và chấm với ớt
tương ). Khi tôi đến
đầu làng quê ngoại nh́n thấy cả một
đống hàu chất cao như núi, và suốt từ bến
tàu đến tận trong làng đều thấy những
con hàu bám đầy vách đá, chân cầu, bến
tàu…Lúc đó tôi lập tức hiểu ra là từ nhỏ
khi sống ở ngôi làng này Ông ngoại tôi đă thường
ăn món hàu và đă mang theo thói quen đó sang Việt
Nam – và may mà Nha Trang cũng có nhiều hàu!
Trong một buổi chiều
nắng gay gắt đứng trên bến tàu của Cảng
Hạ Môn nh́n sang khu làng quê ngoại ( nói là khu làng thực
chất ở đó toàn là nhà lầu 4,5 tầng và
đường xá khang trang lắm ), nh́n những chiếc
tàu đang chỡ du khách đi thưởng ngoạn,
nh́n mặt nước biển xanh biếc lóng lánh ánh bạc
dưới tia nắng mặt trời, bất chợt
nỗi niềm cảm khái trào dâng trong tôi: nếu 80
năm trước Ông Bà ngoại tôi không đi thuyền
buồm sang Việt Nam th́ tôi sẽ như thế nào
? Tôi sẽ sống ở
đâu? Tôi sẽ hiện
hữu trên đời này như thế nào? …
Vương
Vĩnh Hiệp 王永協
Hạ Môn, Trung Quốc -
07/2007
|