24/12/2005 Hayward
26/12/2005 Portland
Suốt cả ngày 24/12/2005 Mợ tôi
dẫn chúng tôi đi siêu thị Mercy mua sắm. Hàng tiêu dùng ỡ Mỹ khá
đắt. Có một
số hàng hoá nếu trong đợt giảm giá th́
cũng tương đương Việt Nam. Có một điều là hàng
sản xuất tại Trung Quốc chiếm đa
số, nhưng chất lượng thấy khá
đảm bảo. Ở
Việt Nam người ta chê hàng Trung Quốc, nhưng
thực chất là Trung Quốc xem mặt mà bán hàng, ai
muốn rẻ th́ có rẻ nhưng sử dụng không
bền và không đẹp.
Không khí Lễ Giáng Sinh tràn ngập khắp nơi: từ các siêu thị, các nhà
hàng, các cửa hàng, các góc phố…
Buổi tối tiệc Lễ Giáng
Sinh được tổ chức ở nhà Tuyết
Linh ( con gái út của Mợ ).
Mọi người trong gia đ́nh Mợ gồm rễ dâu cháu nội
cháu ngoại đều đến đông đủ. Trước đây
đọc sách biết gà tây ( turkey) nay lần
đầu tiên mới đưộc nếm
thử. Thấy Mợ
nướng cả buổi mà thèm, nhưng mười
mấy người vẫn ăn không hết v́ có
rất nhiều món ăn.
Khi ăn uống dọn dẹp xong
mọi người bắt đầu mở quà. Đây thực sự là nét
hay của văn hoá Mỹ, mọi người trao nhau
những món quà trong ngày Giáng Sinh. Những t́nh cảm tấm ḷng
được dịp bày tỏ với những
người thân yêu của ḿnh. Thực ngạc nhiên là vợ chồng tôi
cũng được những món quà do Mợ và các em
trao tặng. Những món
quà nhỏ xinh xắn giá trị không lớn nhưng ư
nghĩa thật to tát. Tôi
xúc động lặng đi một hồi: ở Việt Nam trong dịp
Lễ Giáng Sinh chỉ bày ra ăn uống hoặc kéo
nhau đi nhà hàng là xong.
Văn hoá tặng quà ở Việt Nam gần
như không có. Lần
đầu tiên được tặng quà trong dịp
này làm tôi rất cảm động, có lẽ đây là
Lễ Giáng Sinh khó quên trong đời tôi.
Sáng 26/12 chúng tôi đáp chuyến bay
10:30 đi Portland thuộc bang Oregon thăm người
bạn thân của tôi : Lâm Du Thành. Tôi và Du Thành học chung năm lớp 7 ( 1978
) ở trường Khải Minh. Hai đứa chúng tôi có nhiều sở thích giống
nhau nên dù chỉ học chung một năm chúng tôi
chơi rất thân.
Mất liên lạc từ năm 1979 măi đến
tháng 07 năm 2005 chúng tôi mới bắt được
liên lạc, và đă hẹn gặp nhau hồi tháng 08
năm 2005 ở Quảng Châu trong dịp hai đứa
đang có mặt ở Trung Quốc.
Đến đón chúng tôi c̣n có Betsy,
cô vợ người gốc Bắc Kinh của Du
Thành. Khi gặp nhau ở
Quảng Châu tôi ngạc nhiên về tŕnh độ nói
tiếng Phổ thông của Du Thành, nay tôi mới
hiểu là hai vợ chồng nói chuyện với nhau
đều dùng tiếng Bắc Kinh.
Nhà của Du Thành ở trên một
triền đồi khá thơ mộng, thời tiết
của Portland khiến tôi liên tưởng đến
Đà Lạt. Nó có nét
vẻ lăng mạn và nên thơ.
Hai ngày ở Portland vợ chồng Du Thành dẫn
đi chơi khắp nơi và khi dạo mua đồ
ở Best Buy, Du Thành có mua tặng tôi một cái máy ghi
âm. Hiện giờ
mỗi lần đi học tôi sử dụng máy ghi âm
này đều nhớ đến Du Thành, nhớ
đến tấm ḷng và t́nh bạn trân quư của hai
chúng tôi.
Tối đến nhà Ba Má của Du
Thành ăn cơm, chúng tôi thưởng thức món
cơm gà do Má Thành nấu thật ngon. Người Hải Nam bao
giờ nấu cơm gà cũng đặc biệt khác
người. Đến
Mỹ dài ngày được ăn những buổi
ăn Việt Nam thật là đáng quư. Tối hôm đó chúng tôi
đi ngủ sớm v́ ngày mai ( 28/12 ) chúng tôi phải
đáp chuyến bay sớm đi Los Angeles.
Đến Nam California tôi sẽ
đi tham quan Las Vegas,
đi dạo chơi Disneyland,
đi phim trường Hollywood…và
điều tôi nôn nao là muốn gặp lại Thầy
Hàn Quốc B́nh, gặp anh Hàn Quốc Trung ( Webmaster
của KHAIMINH.ORG ) và
nhất là được gặp lại các bạn
học thân thiết của tôi sau 26 năm xa cách, có
người có đến hơn 30 năm không gặp…
(
Xin mời đón đọc kỳ
9 trong những ngày sắp tới… )
|