Ngày 19/12/2005 Philadelphia, Washington D.
C.
Trước năm 1800 Philadelphia
là thủ đô của Mỹ, cho nên có thể gọi
Philadelphia là Cố đô.
Tháng 6 năm 1776 tại thành phố này đă thành
lập một Uỷ Ban Chuyên Thảo Bản Tuyên Ngôn
Độc Lập. Thomas
Jefferson là uỷ viên của uỷ ban này, và ngày 4 tháng 7
năm 1776 bản Tuyên Ngôn Độc Lập của
nước Mỹ đă được thông qua. Trong bản tuyên ngôn khai sinh
ra nước Mỹ có một câu nổi tiếng
nhất mà chính Chủ Tịch Hồ Chí Minh đă
sử dụng cho bản tuyên ngôn độc lập
trong ngày khai sinh nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hoà ( 02/09/1945 ):
“Con người sinh ra đều b́nh
đẳng.”
Chúng tôi đi thăm Independence
Hall và Liberty Bell, là những di tích lịch
sử thời kỳ Philadelphia là thủ đô và trong
thời kỳ khai sinh Hợp Chủng Quốc non
trẻ và vừa xây dựng đất nước
vừa chống giặc ngoại xâm từ Anh, Pháp và
Tây Ban Nha. Tôi hẹn
gặp Tôn Tuyết Phương ở ngoài Liberty
Bell. Đứng từ xa
tôi đă nhận ra Tuyết Phương, cùng đi c̣n
có La Thuư Phượng ( con gái của Thầy La Hy
Đức 罗希德 ). Từ năm 1979 chúng tôi
đă không gặp nhau và chỉ mới liên lạc
được cách đây vài tháng, chúng tôi phải
cảm ơn nhiều nhất ở Web KHAIMINH.ORG.
Nếu không nhờ trang Web của trường
th́ chắc chắn bạn học chúng tôi không cách nào
gặp lại nhau.
Thật không ǵ diễn tả
nổi vui mừng được gặp lại
bạn học sau hơn 26 năm. Tuyết Phương và Thuư Phượng
đều là bạn học với tôi từ hồi
học mẫu giáo tại Trường Trung Học Khải
Minh. Chúng tôi kéo nhau
vô quán café trong một siêu thị gần đó tṛ
chuyện. Tuyết
Phương vẫn c̣n giữ được nét
vẻ từ thuở học tṛ, khuôn mặt không thay
đổi mấy, vẫn mái tóc đen óng ả
uốn quăng nhưng được cắt ngắn
hơn xưa kia, vẫn đôi mắt đen láy và trong
sáng, vẫn nét vẻ xinh xắn, khả ái nhưng
hiện nay thấy c̣n hoạt bát hơn xưa. Tuyết Phương
hiện là Giảng Viên của trường Đại
học ở Philadelphia và đă lấy bằng Thạc
Sĩ ( Master). Có thể
nói trong số bạn học cùng lớp hiện nay
Tuyết Phương là người có học vị
cao nhất. C̣n Thuư
Phượng th́ đă lập gia đ́nh lâu rồi và
hiện nay mở một tiệm Hair Salon ở gần
nhà Tuyết Phương.
Chúng tôi say mê tṛ chuyện đến quên cả
thời gian, đến khi giật ḿnh nh́n lại
đồng hồ: đă đến giờ trở
về xe theo giờ hẹn.
Chúng tôi gặp nhau không đến 30 phút, chính xác
là 26 phút . 26 năm cho 26
phút ! làm sao kể cho nhau hết những kỷ
niệm tuổi học tṛ, những kỷ niệm
chỉ có niềm vui không bao giờ có nổi
buồn. Chúng tôi chụp
vài tấm h́nh kỷ niệm và đến giờ
phải chia tay và hẹn ngày gặp lại. Không biết khi nào gặp
lại, có thể sang năm hay 5 năm10 năm
nữa, tôi cũng không dám chắc.
Ngồi trong xe trên con
đường đi Washington D. C., tôi cứ nghĩ
miên man về cuộc gặp mặt lúc năy. Mở túi xách Tuyết
Phương tặng cho tôi, trong đó ngoài hai hộp
trà nhân sâm c̣n có nước uống, kẹo, chewing-gum (
Cô nàng thật chu đáo, suốt đường đi
tôi nhờ có kẹo, chewing-gum và nước uống mà
đỡ buồn ).
Nhưng tôi quư nhất là tấm thiệp Giáng Sinh,
quyển sổ tay và cây bút.
Đây là những món quà đầu tiên tôi nhận
được từ người bạn học
suốt bao năm nay. Tôi
sẽ rất trân trọng món quà v́ nó mang bao kỷ
niệm của tuổi học tṛ.
Washington D. C. là nơi có nhiều
kiến trúc tiêu biểu quốc gia của Mỹ. Khu Thương Mại
Quốc Gia ( National Mall ) là một khu rộng lớn
ngoài trời ở trung tâm của thành phố với
nhiều tượng đài kỷ niệm các nhà lănh
đạo của Mỹ.
Đó cũng là đường nối giữa
Nhà Trắng và những toà nhà của điện
Capitol. Đặt trang
trọng giữa khu trung tâm là Đài Tưởng
Niệm Washington. Các kiến
trúc đáng chú ư khác gần đó là Đài Tưởng
Niệm Jefferson, Đài Tưởng Niệm Lincoln,
Đài Tưởng Niệm Franklin. D. Roosevelt,
Đài Tưởng niệm Thế Chiến Thứ II,
Đài Tưởng Niệm Cựu Chiến Binh
Triều Tiên, Đài Tưởng Niệm Cựu
Chiến Binh Việt Nam, Đài Tưởng Niệm
Chiến Tranh của Quận Columbia và Đài
Tưởng Niệm Albert Einstein. Lúc tham quan xong các kiến trúc của Thủ
Đô Washington th́ trời đă tối, khi đi qua
Đài Tưởng Niệm Cựu Chiến Binh
Việt Nam, gió lạnh như cắt, cảm giác ghê
rợn từ các tượng chiến binh toát ra. Vượt qua nữa ṿng
trái đất các chàng trai người Mỹ đă ngă
xuống một đất nước h́nh chữ S.
Đối với người Mỹ các anh là anh
hùng; đối với Chính Phủ Việt Nam các anh là
quân xâm lược, nhưng
các anh có tội hay có công đó chẳng qua là
đánh giá từ góc nh́n của mỗi bên.
Lúc chiều khi tham quan căn pḥng
mà Tổng Thống Lincoln nằm sau khi bị ám sát
tại Nhà hát ở đối diện, tôi không khỏi
thương cảm cho một đấng vĩ
nhân. Khi c̣n nhỏ tôi
được biết tên của A. Lincoln qua tên dịch âm
của tiếng Hoa là Lâm Khẳng trong bài học ở
trường Khải Minh.
Và được biết ông là anh hùng dân tộc
về giải phóng nô lệ da đen, cứu văn sự
toàn vẹn của liên bang và đặt nền tảng
cho việc xây dựng nước Mỹ hưng
thịnh ngày nay.
Trước khi ông bị ám sát 2 năm, tức vào
mùa thu năm 1863, tại
nghĩa trang Gettysburg, trong một nghi thức kỷ
niệm, Tổng Thống Lincoln đă đích thân
đến dự và đọc một bài diễn
văn nổi tiếng.
Trong câu cuối cùng của bài diễn văn này
ngày nay biết bao quốc gia trên thế giới
học theo và áp dụng:
“Một chính phủ của dân, do dân cai trị, do
dân hưởng thụ, sẽ vĩnh viễn không bao
giờ biến mất trên mặt địa cầu
này.” A. Lincoln hưởng những
ngày thái b́nh sau cuộc nội chiến chỉ
được 5 ngày, nhưng cho đến ngày nay tài
năng của ông không ai phủ nhận. Và câu nói bất hủ
của ông đă sống măi trong tâm khảm của
những người dân trong đất nước
tự do dân chủ, là kim chỉ nam cho những
đấng minh quân cai trị đất nước.
Tối về
khách sạn Hilton ở Maryland nghỉ. Buổi ăn tối ăn
món Mễ Tây Cơ
hết 11 USD mà chẳng ngon lành tí nào, có thể khẩu
vị không hợp. Dù
đói bụng nhưng mệt quá ngủ thiếp
đi lúc nào không hay.
( Xin mời đón
đọc kỳ 6 trong những ngày sắp tới… )
Vương Vĩnh Hiệp 王永協 <photo>
Nha Trang, Việt Nam, 03 Tháng 10, 2006
|