Tôi dự định đi
từ ngày 15/12/2005 đến ngày 05/01/2006 là về
lại Việt Nam, v́ ngày 15/12 là ngày cuối cùng
Việt Nam Airlines khuyến măi. Số tiền giảm giá khá đáng kể,
100USD một vé, nên tôi phải đi trễ nhất là
ngày 15/12, và tính toán spending Christmas và New Year ở nơi
nào. Điều đau
đầu nhất là lịch thi các môn Cao Học ở
Đại Học Thuỷ Sản đến 22/12/2005
mới kết thúc, và tôi phải về lại VN
trước ngày 10/01/2006 để điều hành
giải quyết công việc ở công ty… Cuối cùng
tôi thoả thuận được với nhà
trường là tôi thi chung với khoá trước, và
tất cả các môn thi xong là vào ngày 13/12/2005.
Sau khi lấy vé xong tôi sắp
xếp tất cả công việc ở công ty, liên
lạc với người thân và các bạn về
kế hoạch ngày nào tôi ghé đến từng thành
phố nào. Mục
đích chuyến đi này của tôi gồm ba mục
đích chính: Thăm người
thân, bạn học; các anh chị và Thầy Cô
trường Khải Minh ( ngày 13/12/2005 Cô Hàn Hồng và
chồng Cô về Việt Nam có ghé nhà tôi chơi ) và
cuối cùng là đi thăm các danh lam thắng cảnh
của nước Mỹ trước đây mà tôi
đă biết qua sách vở báo chí và đă từng
mơ ước được nh́n tận mắt (
một giấc mơ tưởng không bao giờ thành
hiện thực ).
Sáng ngày 15/12/2005 tôi cùng với
Ngọc Mỹ từ sân bay Cam Ranh bay đi Sài G̣n. Cả buổi sáng tranh
thủ làm việc ở Sài G̣n và lúc 3 giờ chiều
cùng ngày tôi có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất
để làm thủ tục.
Chuyến bay bị trễ gần một
tiếng đồng hồ.
Cuối cùng lúc 5h 45 chiều ngày 15/12/2005 chuyến
bay VN994 mới cất cánh rời phi trường Tân
Sơn Nhất. 9h 45
tối giờ Đài Loan máy bay ghé xuống Đài
Bắc và chờ chuyển tiếp đi San
Francisco. Chờ
đến lúc 0h 25 tôi làm thủ tục chuyển qua máy
bay của China Airlines và bay tiếp.
6h 15 tối ngày 15/12/2005 (
giờ địa phương ) máy bay đáp
xuống sân bay SFO. Quầy làm thủ tục
rất đông người, điều gây ấn
tượng cho tôi là thái độ của các viên
chức cửa khẩu:
Rất hoà nhă, nhiệt t́nh và thân thiện. Họ luôn miệng” welcome”,
“thank you” và cười tươi với du khách nhập
cảnh. Một h́nh
ảnh lập tức tạo thiện cảm trong
người tôi đối với nước
Mỹ. Nghĩ lại
thái độ mấy anh làm thủ tục của
cửa khẩu ở Việt Nam mà ḷng tôi buồn
rầu và bất măn.
Người làm thủ
tục nhập cảnh cho tôi lại là một
ngưởi Mỹ gốc Hoa, tôi nh́n thấy tên anh ta
đeo ở ngực, anh ta cùng họ với tôi ( Wang ). Chẳng hiểu máy tính
trục trặc thế nào tôi phải đợi
đến 7h 45 mới xong thủ tục và đi ra nhận
hành lư. Đón tôi ở
ngoài sân bay có Mợ tôi và Hồng Phát ( con trai thứ
của Mợ tôi ). Trên
đường từ sân bay về nhà Mợ tôi, chúng
tôi ghé vô ăn ḿ ở một nhà hàng Triều Châu. Về đến nhà Mợ
tôi th́ nghe Tuyết Phương ( con gái trưởng của
Mợ tôi ) báo lại là có anh Tạ Quốc Hưng
(khaiminh. net web master) và Phan Ái Liên ( bạn học tôi )
gọi điện thoại đến t́m tôi. Sau khi soạn đồ
đạc xong tôi gọi điện thoại một
mạch cho tất cả mọi người: Anh Tạ Quốc Hưng, anh
Hàn Quốc Trung ( khaiminh.org web master ), Phan Ái Liên, Phan Thuư
Ưng, Tôn Tuyết Phương, Nguỵ Chí Phát, Tô
Kỳ Xương, Lâm Du Thành ( các bạn học
thời Khải Minh )…Mọi người đều
rất vui mừng khi biết tôi sang Mỹ. Bản thân tôi cũng rất
nóng ruột và nôn nao muốn sớm gặp lại
mọi người. Có
người đă hơn 30 năm nay không gặp.
Đêm đó – đêm
đầu tiên ở đất Mỹ – tôi trằn
trọc hồi lâu không ngủ được. Phần v́ chênh lệch múi
giờ, phần v́ tôi vẫn không nghĩ là ḿnh lại
có thể đến Mỹ.
Mấy năm nay tôi chỉ đi quanh quẩn
mười mấy quốc gia ở Châu Á. Tôi không bao giờ nghĩ
lại đi Mỹ cho đến tháng 10/2005. Đó như một giấc
mơ, một giấc mơ đă thành sự thật,
và tôi ch́m trong giấc ngủ, ch́m trong giấc mơ
từ lúc nào không hay…
( Xin mời đón đọc kỳ 3 trong
những ngày sắp tới… )
Vương Vĩnh Hiệp 王永協 <photo>
Nha Trang, Việt Nam, 7/2006
|