Đối với hầu
hết người dân miền Nam Việt Nam
được đi Mỹ là một ước
mơ, nhất là vào thập niên 70 và 80 của thế
kỷ trước. Nhiều người đă
phải trả giá bằng cả gia tài sản
nghiệp của cuộc đời ḿnh. Nhiều người phải
trả giá bằng sinh mệnh của ḿnh. Với tôi cũng không
ngọai lệ, năm 1979 không đi xuất cảnh
được. Giấc
mơ được đến Mỹ đối
với tôi là những ǵ xa xăm… vời vợi. Tôi cứ ngỡ rằng suốt
cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ
đi Mỹ được. Vậy mà tháng 10 năm
2005 tôi đưa ra quyết định cùng với
Ngọc Mỹ (vợ tôi) thực hiện một chuyến đi
thăm viếng đất nước Hợp
Chủng Quốc, một đất nước hùng
mạnh nhất thế giới về kinh tế, chính
trị, quân sự và cả văn hóa, giáo dục,
thể thao, nghệ thuật, khoa học kỹ
thuật…
Tôi bắt đầu lên
mạng t́m hiểu thông tin về việc xin visa
nhập cảnh. Theo thông
tin tôi được biết th́ có thể đến
hai tháng sau khi nộp hồ sơ mới
được thông báo phỏng vấn, cho nên tháng 10 là
tôi đă chuẩn bị xong hồ sơ ( v́ tôi dự
định đi vào dịp cuối năm). Thật
bất ngờ sau khi đóng lệ phí phỏng vấn
100USD tại Citi Bank ở Sài G̣n, hai ngày sau tôi
được thông báo đến Lănh Sự Quán Mỹ
tại số 2 Lê Duẫn, Quận 1 để
phỏng vấn. Như
mọi người tôi chuẩn bị hồ sơ và
mang theo cả giấy tờ nhà đất, giấy
tờ xe, giấy phép kinh doanh, giấy tờ ngân
hàng…Khi tôi đến nơi đúng hẹn th́ gần
như tôi là người cuối cùng đến và tôi
nhận số chờ đến gần 12 giờ
trưa. Trong khi chờ
được gọi, tôi quan sát thấy mọi
người đều ăn mặc rất sang
trọng, h́nh như có bao nhiêu đồ trang sức
đều đeo cả vào người. Đàn bà th́ áo dài nhung, váy
đầm; đàn ông th́ cravate chỉnh tề…chỉ
trừ vợ chồng tôi ( có thể v́ thiếu thông
tin hướng dẫn về kinh nghiệm làm visa
đi Mỹ) mặc cái áo pull quần tây đơn
giản. Tôi nghĩ
thầm trong bụng: Người Mỹ sợ
người Việt Nam ở lại luôn nên mọi
người cần phải tỏ ra giàu có sang
trọng để chứng minh đi Mỹ chỉ là
đi chơi chứ gia tài kết sù c̣n ở Việt
Nam ai thèm ở lại.
Trong thời gian đợi gần 4 tiếng
đồng hồ tôi chứng kiến khoảng 60%
người xin visa bị từ chối v́ việc
chứng minh sẽ về lại Việt Nam không
đủ thuyết phục mấy người
của Lănh Sự Quán Mỹ.
Có người tức tối chửi rủa
tại chỗ, có người buồn bă cuối
đầu ra về, dáng vẻ quư phái từ đầu
không c̣n nữa, 100USD nộp lệ phí phỏng vấn
coi như đi tong .
Khi loa phóng thanh gọi số
thứ tự của tôi, tôi nhủ thầm: Nếu Mỹ từ chối
cho tôi đi th́ tôi sẽ vĩnh viễn không thèm xin
đi nữa, trên thế giới thiếu ǵ chỗ
đi du lịch. Thật
bất ngờ, sau bốn câu hỏi về con cái,
người thân ở Mỹ, công việc và thu nhập
của tôi, anh chàng người Mỹ gật
đầu nói “Good!” và hẹn tôi đầu tuần sau
đến lấy visa, thậm chí anh ta không thèm xem giấy
tờ tôi mang theo.
Bước ra khỏi Lănh
Sự Quán Mỹ tôi thở phào nhẹ nhỏm, và trong
đầu chuẩn bị hoạch định cho chuyến
đi dự định kéo dài 22 ngày qua hơn 10 thành
phố lớn nhỏ từ bờ Tây sang bờ
Đông của đất nước Hợp Chủng
Quốc Hoa Kỳ.
( Xin mời đón đọc kỳ 2 trong
những ngày sắp tới… )
Vương Vĩnh Hiệp 王永協 <photo>
Nha Trang, Việt Nam, 7/2006
|
CẢM TÁC
Cùng người xin Mỹ cấp visa,
Lắm kẻ lụa là đến mắt
hoa;
Đơn giản “già” (1) vào để
phỏng vấn,
“Bốn câu” đă đủ “Good!” cho qua…
Tuyết Sơn Tùng 雪山松
California, U.S.A., 07/2006
(1) Già: Một lối xưng hô thân
thiện giữa bạn bè.
|