Một
ông thi sĩ nọ tuổi đă ngoài 50, “gốc” Khải
Minh và có hai bà vợ. Bà lớn
tuổi xấp xỉ như ông, cựu nữ sinh
trường Nữ Trung Học; bà hai th́ trẻ, cựu
nữ sinh trường Thánh Tâm.
Cả hai đều có nhan sắc trên trung b́nh. Sở dĩ ông có hai bà là v́ bà
lớn không sanh cho ông một mụn con nào hết. V́ muốn có con nối tiếp
tông đường, nên ông phải chịu điều
kiện duy nhất của bà lớn là: Làm ǵ th́ làm, đêm về phải
ngủ lại ở pḥng bà.
Điều kiện này quá dễ dàng nên ông chiụ
ngay. Tuy có hai vợ ở
chung nhưng gia đ́nh ông sống rất hạnh phúc và
đầm ấm. Ông cư
xử với hai bà rất đàng hoàng và tế nhị. Hai bà cũng đối xử
với nhau rất tử tế.
Chị nhường em, em kính chị. Lại thật là hay khi hai bà
đều có mang trong người chút gịng máu thi sĩ giống
như chồng.
Đêm
nọ ở pḥng vợ lớn, ông thi sĩ không ngủ
được, cứ trở ḿnh qua rồi
lăn ḿnh lại… Bà vợ thấy vậy ứng khẩu
ngâm hai câu thơ:
“Thuyền kia sao măi lắc
lư,
Bến này đă đậu
chần chừ việc chi?”
Nghe bà
vợ sổ thơ trúng nghề của chàng nên ông ḥ lại:
“Thuyền này vẫn nhớ
bến kia,
Ngại thuyền tuần
tiểu (1) không qua bến chờ.”
Nghe vậy, vợ lớn liền
đáp:
Thuyền tuần mặc kệ
thuyền tuần,
Thuế mà đóng đủ
thuyền tuần cho qua!”
Nghĩ
đến cô vợ trẻ ở pḥng kế bên, nên ông vội
vàng “đóng thuế” cho bà…
Vừa đóng xong thuế, ông bèn ngồi dậy. Chưa kịp xỏ chân vào
đôi dép, bổng nghe bà vợ lớn xướng tiếp
hai câu:
“Thuế bến chàng đă
đóng xong,
Bảo tŕ chưa nộp
đừng ḥng nhổ neo!”
Ông rất
ngạc nhiên, từ trước tới giờ đâu có
cái thông lệ kỳ lạ này.
Vậy mà đêm nay bà ta lại đột ngột
thay đổi “chiến thuật” như vậy. Ông liền lên tiếng:
“Xưa nay nào có thuế này,
Đổi thay chi vậy
tháng ngày khó qua.”
Bà ta chẳng
chịu thua, vội đáp:
“Khó qua cũng phải
đi qua,
Nếu qua không được
sao già ham vui!”
Biết
không thể nào làm cho bà thay đổi ư kiến
được, ông đành chịu thua mà đóng tiếp
cái thuế cắc cớ này.
Hoàn tất xong nghĩa vụ thuế ḷng, ông không
được vui lắm.
V́ đêm nay không được qua thăm bà nhỏ,
ông cứ nằm thở ngắn than dài đầy vẻ
bực tiếc. Bà vợ thấy
vậy liền lên tiếng tiếp:
“Làm ǵ mà phải thở
than,
Bến này cứ đậu
phàn nàn ích chi!”
Nghe vậy
ông đáp lại một cách miễn cưởng:
“Thuyền này đóng thuế
chẳng buồn,
Thuế mà nạp đủ
cột buồm nghiêng nghiêng…”
Bà vội
trả lời:
“Cột buồm mà có xẹo
xiên,
Bến này đậu tiếp
than phiền ích chi.”
Người
vợ trẻ nằm pḥng kế bên nghe được hết
những lời đối đáp của hai người,
trong ḷng nóng như lửa đốt. Tuy nhiên, v́ hiểu được
vị trí của ḿnh trong gia đ́nh nên vẫn phải im
lặng chờ đợi… Thế nhưng, khi vừa
nghe anh chồng than thở cho cái thuyền buồm, chị
ta lợi dụng cơ hội liền đáp:
“Buồm nghiêng mặc kệ
buồm nghiêng,
Thuyền qua bến thiếp
buồm liền thẳng ngay.”
Ông nghe vậy cảm thấy
tinh thần sảng khoái hẳn lên trở lại, liền
nhè nhẹ bước xuống giường… rón rén qua
pḥng kế bên. Ông cẩn thận
từng bước một f̣ng rủi không may sẽ tạo
ra tiếng động đánh thức bà vợ lớn…
Rất có thể bà ta lại bắt đóng thuế tiếp
th́ phiền lắm. Bên pḥng
người vợ trẻ mọi việc đều
như ư như những ǵ ông trông đợi. Một chập sau ông định
đi về lại pḥng bên kia.
Vừa ra tới cửa pḥng bổng nghe tiếng
thút thít của người vợ hai than rằng:
“Thân này thiếp đă trao
chàng,
Mến người quân tử,
không màng lợi danh.
Công bằng chàng phải
phân rành,
Bên này, bên ấy ngọn
ngành đầu đuôi.”
Nghe vậy động ḷng nên
ông phải trở lại an ủi
người vợ trẻ cho tới sáng…
Sang tối
hôm sau ông nằm trên phảng, một tay làm gối, chân
tréo chữ ngũ, trong khi đang miên man suy nghĩ t́m
cách để khỏi vào f̣ng ai hết, bổng dưng
bà vợ lớn lên tiếng trước:
“Đêm nay thuyền đậu
bến nào?
Sao c̣n nằm đó chống
sào nhanh lên.”
Nghe vậy ông đánh liều
đáp lại với hi vọng qua khỏi. C̣n không th́ ông phải chấp
nhận “đau thương”:
“Đêm nay băi cát thuyền
phơi,
Chờ rằm tháng tới
tốt trời ra khơi.”
Hai bà nghe thế liền quay lại
nh́n nhau dưới ánh mắt đổ lỗi cho
nhau. Không ai bảo ai, hai bà
tức giận, ai nấy đi vào pḥng riêng của
ḿnh. Riêng ông, ông có vẻ
khoái chí lắm, không ngờ sự việc lại xảy
ra như ư ông mong muốn.
Tiện tay ông lấy tập thơ “Bốn Chàng Kỵ Mă Tài Hoa
Và Nàng Chủ Khảo Xinh Đẹp” (2) do KHAIMINH.ORG xuất
bản ra đọc, và đọc một cách say mê. Th́nh ĺnh ông cảm thấy có tiếng
động nhè nhẹ trên tấm phảng, ông vội bỏ
tập thơ ấy xuống
xem thử việc ǵ xảy ra.
Thế là 2 bà cùng lúc nhào tới nằm hai bên người
ông. Mỗi người một
tay sờ sờ cái bụng phệ căng tṛn như cánh
buồm no gió của ông đồng thanh xướng lên:
“Dù trời có nắng hay
mưa,
Chàng đâu thiếp đó sớm
trưa vỗ về!”
Rồi hai bà cười vang…
Vương Bá Thông 王柏通
05 September 2007
(1)
Ư ông ám chỉ bà lớn.
(2)
Chủ đề thơ này sẽ được
đăng tải nay mai… Xin mời đón đọc.
|