Bạn tui,
Cảm ơn lời khuyên
của già nghen. Cụ Tú Xương, một trong
những thi sĩ có thể nói là "chịu
chơi" nhất trong làng Văn Học Việt Nam
cũng than thở:
Một trà một
rượu một đàn bà,
Ba cái lăng
nhăng nó quậy ta.
Chừa
được cái nào hay cái nấy,
Có chăng chừa
rượu với chừa trà…
Cụ Tú Xương chỉ dám
hứa suông thôi: Có chăng chừa
rượu với chừa trà.
Cụ chừa trà chừa
rựơu chứ không nói rơ có dám chừa đàn bà hay
không. Khổ ghê!!! Phải chăng Cụ Tú
Xương "nhận ra", một khi gần
gũi "cao lâu" mà không rượu không trà th́ c̣n ǵ là
cuộc đời!!! Cụ hứa nhưng
tiếc, và lửng lơ làm bạn và tui
muốn nghĩ sao th́ nghĩ. Tùy…
Riêng bạn tui to gan nịnh
đầm với "Bu Nó" như sau:
Cà phê
thuốc lá với đàn bà,
Ba cái
lăng nhăng nó quậy ta.
Bỏ
được cái nào hay cái nấy,
Cà phê
bỏ được đàn bà… không!!!
Đàn bà của bạn tui, theo
nó kể là vợ nó chứ không ai hết
nữa. Đàn bà Cụ Tú
Xương khác, đàn bà của nó khác. Nó nói, tui ghi lại dùm nó thôi.
Nó đem bài thơ của già khuyên nó, đọc cho
vợ nó nghe và nó ngâm:
“Cà phê bỏ
được đàn bà… không!!!”
Vợ nó nghe xong
cười tít mắt.
Bạn nên mừng hay chia buồn cuộc
đời nó đây?
Cuộc đời đàn ông
chỉ có ba “chấm”:
·
Chấm hỏi (?) -- t́m hiểu lúc mới quen;
·
Chấm than (!) -- biết hết nên té ngữa;
và
·
Chấm hết (.) -- vác
thánh giá, ngược xuôi đời sống cơm
gạo.
Nó đang ở giai đoạn
nào đây dzậy?
Tui
Ngô
Di
08/27/2006
|