T̀NH ĐẦU

 

 

 

 

 

 

 

 


T́nh đầu khó quên t́nh đẹp vĩnh cửu,
Khóc cho ai duyên phận không vẹn tṛn.
Khóc bản thân ḿnh mộng vỡ, t́nh tan,
Làm sao giết hoặc giữ người trong mộng.

Ai thương khóc ai!  Mỗi người mỗi ngă,
Để rồi đau thương nhớ nhung ngậm ngùi.
Hỏi ai!  Làm sao thấu hiểu ḷng tôi,
Khóc duyên phận hai ta bị ngăn cách.

Trời đă định cho ta sao tránh khỏi,
Người đó tôi đây có ai được vui.
Tựa đất khô cằn thiếu giọt mưa rơi,
Đôi ta, đôi lứa hướng về một lối.

Dù rằng cách biệt ngăn chia sông núi,
Nhưng t́nh hai đứa chẳng hề đổi thay.
Bởi có duyên lại không nợ ai hay,
T́nh dang dở vẫn là t́nh đẹp măi.

 
Tạ Huệ Hạnh  惠杏

Tháng 10, Năm 2006, Hoa Kỳ

 

 

 

 

Tôi và em chung trường lại chung lớp,
Ngồi gần nhau suốt niên khóa cuối cùng.
Dáng xinh xinh thùy mị đẹp lạ lùng,
Chỉ thầm thương đâu dám lời tán tỉnh.

Có một hôm em hỏi bài khó tính,
Giải xong rồi thêm vài chữ đùa vui.
Tôi đam mê theo ánh mắt đăm chiêu,
Hiểu được ư em nhẹ cười khúc khích.

Tự dạo ấy hồn tôi em dấu kín,
Âm thầm trôi hai đứa dệt mộng mơ.
Nhớ thương nhiều tâm sự mượn lời thư,
Chiều hẹn ḥ reo vui cùng biển gió.

Mùa xuân đó t́nh đầu tôi chớm nở,
Trái tim tôi không nhịp bước lẻ loi.
Trái tim em cũng v́ yêu cùng lối,
Chuyện t́nh đầu đẹp lắm hỡi người ơi...!


Vương Tuy Thâm  绥深

Tháng 10, Năm 2006, Mỹ Quốc

 

 

 

 


T́nh đầu chẳng trọn ôi!  T́nh nhung nhớ,
Tiếc thương đôi lứa duyên chẳng bạc đầu.
Trách ai hoặc trách trời sao cay nghiệt,
Cao xanh ngài hỡi!  Thiết tha ḷng sầu.

Than trách oán hờn đôi người đôi ngă,
Đổ lỗi ai đây có lợi ích ǵ.
Ban đầu tưởng đâu duyên an phận đẹp,
Nào ngờ phận số hẹp ḥi chia ly.

Duyên nợ đă được an bài vô đó,
Than thở làm ǵ chỉ khổ cho nhau.
T́nh đầu đẹp lắm ai nào quên được,
Thôi th́ xin giữ kỷ niệm ban đầu.

Ngh́n trùng cách biệt khó mà ngăn nổi,
Lỡ nhịp cung đàn hai trái tim côi.
Nhưng đành chịu vậy thôi đành chịu vậy,
T́nh dở dang là t́nh đẹp nhất trên đời.


 
Tạ Huệ Quyên 谢惠娟

10, 2006, Houston, Texas, U.S.A

 

 

 

 

 

CHỈ V̀ KHÔNG NGỎ

 

 

Nhớ xưa hai đứa chung đường,

Em cầy, anh cấy ruộng vườn cạnh nhau.

Sáng trồng trọt, chiều đi câu,

Ṿng về xe đạp kề nhau chẳng rời.

Chẳng hề bày tỏ nữa lời,

Thời gian cứ thế mà trôi không ngừng.

Nhưng rồi thời thế bất thường,

Nàng đành từ giả mảnh vườn mà đi.

Biệt ly không giả một lời,

Thu, đông, xuân, hạ bốn mùa lặng trôi.

Đơn côi chàng thấy lẻ lôi,

Âm thầm nuối tiếc những ngày đă qua .

Tương tư ngày tháng hỡi trời!

Bặt tin, bặt tức nàng giờ ở đâu?

Chân trời góc biển phương nao,

Mỏi ṃn chàng lắm khắp nơi tầm nàng.

Nhưng niềm hy vọng chẳng ṃn,

Trớ trêu gặp lại cả đời nhớ thương.

Mối t́nh câm lặng 30 năm,

Chẳng hề phai lăng càng thêm đậm đà.

 

 

Tạ Huệ Hạnh  惠杏

Tháng 10, Năm 2006, Hoa Kỳ

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿電子郵件請寄 ***

Bài vở xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org