CHỈ V̀ KHÔNG NGỎ
Nhớ
xưa hai đứa chung đường,
Em cầy,
anh cấy ruộng vườn cạnh nhau.
Sáng trồng
trọt, chiều đi câu,
Ṿng về
xe đạp kề nhau chẳng rời.
Chẳng
hề bày tỏ nữa lời,
Thời
gian cứ thế mà trôi không ngừng.
Nhưng
rồi thời thế bất thường,
Nàng đành
từ giả mảnh vườn mà đi.
Biệt
ly không giả một lời,
Thu,
đông, xuân, hạ bốn mùa lặng trôi.
Đơn
côi chàng thấy lẻ lôi,
Âm thầm
nuối tiếc những ngày đă qua .
Tương
tư ngày tháng hỡi trời!
Bặt
tin, bặt tức nàng giờ ở đâu?
Chân trời
góc biển phương nao,
Mỏi
ṃn chàng lắm khắp nơi tầm nàng.
Nhưng
niềm hy vọng chẳng ṃn,
Trớ
trêu gặp lại cả đời nhớ thương.
Mối
t́nh câm lặng 30 năm,
Chẳng
hề phai lăng càng thêm đậm đà.
Tạ Huệ Hạnh 谢惠杏
Tháng 10, Năm 2006, Hoa Kỳ
|