Thời gian thấm thoát qua mau,
Trường xưa cảnh vật ngã màu rêu phong.
Sân trường cũng áo trắng trong,
Cớ sao buồn tẻ se lòng người ơi.
Nghe thầy nói chuyện vui cười,
Nhưng ôi giọng khác so thời xưa xa.
Trường mình giờ của người ta,
Mất rồi chốn cũ thấy mà lệ rơi!
Nỗi buồn tiếng nói chưa vơi,
Cộng thêm nỗi khổ cuộc đời dọc
ngang.
Đời thầy quá đỗi gian nan.
Ngày nay mới đặng an nhàn chốn quê.
Nhận quà trò cũ gởi về.
Bồi hồi xúc động viết thơ "Tạ-Lòng”.
Từ
Nguyệt Hoan 徐月欢
09/2006, Nha Trang,
Việt Nam
|
Cảm ơn thầy dạy tình sâu,
Chúng em hoan hỷ nhận câu "Tạ-Lòng”.
Xa xôi không khỏi nhớ mong,
Cũng nhờ "Võng Trưởng” (網長)
xung phong reo hò.
Thi đàn cả đám học trò,
Khải Minh trường cũ tò mò
theo sau.
Chúc thầy sức khỏe dài lâu,
Ðể thầy đèn sáng đêm thâu dệt từ.
Viết lên nhiều chuyện hay ư,
Cho đời nhớ mãi văn từ Trọng Lai.
Vọng rằng có thể một mai,
Thầy trò gặp lại lai rai trò, thầy …
Phan Chánh Thơ 潘正書
09/2006, Palm Spring
Dessert, California, U.S.A.
|