Kính phóng tác theo “Hãy
Quên Đi Em” cuả học
trưởng “Già 5 X.D.”
Hãy quên đi những gì người
đã hứa,
Khi chúng mình hai đứa chẳng hạp nhau.
Níu kéo chi khi phiền muộn ngập đầu,
Chia tay sớm vết đau không hiện rõ.
Hãy quên đi
những gì người nhắn nhỏ,
Khi có người thấy đỏ vội quên đen;
Vắng ánh trăng đi tìm gấp ánh đèn,
Luôn hối hả bon chen giành giật sống.
Hãy quên
đi
những tháng ngày trông ngóng,
Thuyền ra khơi theo sóng bạc trôi xa;
Xem bến bờ chẳng khác một sân ga,
Nơi tạm trú chờ qua cơn gió chướng.
Hãy quên
đi
những gì người đã xướng,
Khi chúng mình ý hướng khác quá nhiều;
Người thì luôn đòi hỏi được nuông
chiều,
Kẻ bận với trăm điều chưa
giải quyết.
Hãy quên
đi
những mặn nồng tha thiết,
Khi có người chưa biết sống vì
người.
Ðời mãi buồn khi thiếu vắng tiếng
cười,
Vui tạm bợ niềm vui không trọn vẹn.
Hãy quên
đi
những lần cùng hò hẹn,
Ðể mai kia khỏi nghẹn ở trong lòng.
Xin người đừng mơ tưởng nghĩ
viễn vong.
Chuyện quá khứ đừng hòng xoay trở
ngược.
Hãy quên
đi
những gì người quên được,
Khi lòng người không thước để
lường đo.
Bên kia đồi cỏ xanh mướt còn chờ,
Bước vội nhé! Chớ vô tình kẻo
muộn!
Trương
Quang Minh 张光明 & Lý Thanh Trúc
李青竹
Luân Đôn, Liên Hiệp Vương
Quốc Anh (London, U.K.) – 9/2006
|