Người ở phương xa,
người ở đâu?
Thăm thẳm bên kia quả địa
cầu.
Mà lại gặp nhau chiều nắng
hạ,
Ừ nhỉ!
Thì mình có xa đâu.
Người ở phương xa tình
chẳng xa,
Người đến với ta lòng
thiết tha.
Khung trời dĩ vãng đầy nhung
nhớ,
Nhớ mỗi bình minh lẫn chiều
tà.
Người bước chân đi trên
phố xưa,
Phố xưa thầm gọi bàn chân
người.
Hàng cây lay động như chào hỏi,
Hỏi chuyện nhân tình chuyện
năm xưa.
Biển vẫn biếc xanh vẫn xôn
xao,
Gió vẫn hát ca, vẫn rạt rào.
Người về sống lại thời
niên thiếu,
Lội ngược dòng đời bao
khát khao.
Trần Khìn 陈修勤
Nha Trang, Việt Nam, Hè 2006
Người ở phương xa nay ở
đây ,
Ca li nắng ấm bạn bè đầy;
Mỗi năm hợp mặt nhưng
luôn thiếu,
Bạn học mọi người
đều nhớ thay.
Tất cả bạn hiền ở chốn
xa ,
Vẫn thường nhắc nhở
"su chung ta";
Viết bài thương nhớ lên trên
web,
Kỷ niệm trường xưa lớp
"bảy ba".
Hè rồi thăm viếng bạn hiền
xưa,
Trong quán cà fê vào buổi trưa;
Trao đổi vài câu thăm hỏi nhớ,
Để rồi hai ngã chẳng cần
đưa.
Người đi kẻ ở thật
nao nao,
Giã biệt người xưa lệ ứa
trào;
Xin hẹn lần sau gặp lại
nhé,
Hứa là sẽ dựng một chầu
khao.
Phan Tiên
Sinh 潘正書先生
Tháng 2, 2007 – Palm
Spring, California, U.S.A.
CẢM NHẬN SỐ 2
Phan Rang biển nước xanh,
Nắng gió ôi!
Ngập tràn.
Tháp Chàm buồn u tịch,
Sừng sững giữa thiên thanh.
Hoàng hôn sóng lao xao,
Chia tay điệp khúc buồn.
Mắt ai rưng rưng đỏ,
Làm lòng mình nao nao.
Trần Khìn 陈修勤
Nha Trang, Việt Nam, Hè 2006
Chú thích: Vào Phan Rang thăm bạn học
B. T. L.
CẢM NHẬN SỐ 9
Một mình trước biển,
Lắng nghe gió thở thì thào.
Chân trời hiển hiện,
Lặng nhìn muôn sóng lao xao.
Một mình trên bãi,
Nhắm đôi mắt, dõi hư không.
Trời cao vời vợi,
Lạc loài mây trắng phiêu bồng.
Trăm năm còn đấy,
Dã tràng xe cát miên man.
Sóng xô, sóng đẩy,
Dập vùi giấc mộng tiêu tan.
Bờ cong quyến rũ,
Dấu chân xưa khuất nơi nao.
Hải âu phi xứ,
Ðâu đây ríu rít gọi đàn.
Trần Khìn 陈修勤
Nha Trang, Việt Nam, Hè 2006
Chú thích: Ðây là bài viết về những
buổi chiều ngồi một mình trên bãi biển Nha
Trang, suy ngẫm cuộc đời, nhớ bạn bè, kỷ
niệm... Giờ như một
cánh hải âu ríu rít gọi đàn.
|