Ðôi mắt nhìn đắm đuối,
Mãi đeo đuổi đời tôi;
Ðã qua bao năm rồi,
Sao vẫn còn nhớ mãi?
Gặp nhau thời trẻ dại,
Hai đứa học chung trường;
Chưa biết chuyện yêu đương,
Chỉ vui cười đùa giỡn.
Những ngày tôi khôn lớn,
Ham chơi cùng bạn bè;
Không biết mở lời thề,
Ðành để nhỏ mắt ướt.
Một ngày tôi rời nước,
Lưu lạc chân trời xa;
Nhận quê người làm nhà,
Bon chen đời sống mới.
Ðã từng nghe người nói,
Mắt là cửa tâm hồn;
Nay tôi thấu hiểu hơn,
Mình lại xa nhau quá!
Một ngày qua phố xá,
Thấy dáng người thân quen;
Chậm bước bên kia thềm,
Tôi qua đường nhìn kỹ.
Trái đất này nhỏ nhỉ?
Hai đứa lại gặp nhau;
Chào hỏi một vài câu,
Mắt nhìn tôi trìu mến.
Lung linh như ngọn nến,
Giữa phố đông người qua;
Hai đứa nay đã già,
Tiếc thương ngày tháng cũ.
Cuộc sống giờ tạm đủ,
Nhưng tình vẫn còn gầy;
Biết tỏ cùng ai đây,
Khi mình không duyên nợ?
Anh bây giờ có vợ,
Em tay bế tay bồng;
Cùng sống đời lưu vong,
Thiếu tình thương quê mẹ.
Chia tay trong mắt lệ,
Chân bước tay vẫy chào;
Còn nghe tiếng thì thào,
Trách trời sao quá ác.
Lệ tràn qua khóe mắt,
Tình đầu em trao anh;
Trời chia cách sao đành,
Chẳng cho mình chung lối?
Ðứt ruột anh đành nói,
Khuyên em đừng khổ buồn;
Mình làm gì được hơn,
Hẹn kiếp sau em nhé?
Cao Nguyên Bá 高原霸
7/2006, Bắc California, U.S.A.
|