HAI SẮC HOA
TIGÔN
Một mùa thu trước, mỗi
hoàng hôn,
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn.
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng,
Dải đường xa vút bóng chiều phong.
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui.
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi.
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì,
Cánh hoa tan tác của sinh ly.
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.
Từ đấy thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ,
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi.
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết,
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa.
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ,
Và đỏ như màu máu thắm pha.
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
Một mùa thu trước rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu.
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
T. T. KH.
|
MÙA THU NĂM ẤY
Thu về lá đỏ nhuộm hoàng hôn,
Khóc mối duyên xưa nuốt lệ buồn.
Thuở ấy tâm hồn như giấy trắng,
Bên song ngóng đợi tiếng yêu đương.
Chiều bước vào thu gió lạnh lùng,
Ðồi hoang ảm đạm hứng thu phong.
Mây về phủ kín trời u ám,
Nhớ chuyện ngày xưa thoáng chạnh lòng.
Một thuở người thường ghé viếng
tôi,
Chuyện trò chỉ muốn thấy tôi vui.
Một hôm người bảo anh lo sợ,
Duyên nợ đôi mình chắc vỡ thôi.
Lúc mới nghe qua chẳng hiểu gì,
Không màng số phận phải phân ly.
Tim yêu chẳng sợ trời giông bão,
Lạc bước tình này khó giảm suy.
Ly biệt duyên ta chịu lỡ làng,
Buồn tình dang dở khóc yêu đương.
Cung đàn lỗi nhịp môi khô héo,
Chua xót mang theo khắp nẻo đường.
Mỗi dịp lên đồi ngắm lá thu,
Hồn tôi lặng chết đến từng giờ.
Ngàn cây lá đỏ như màu máu,
Tự trách mình xưa quá hững hờ.
Khó được bên nhau đến trọn đời,
Bóng xưa vẫn mãi dõi theo tôi.
Ðêm về lệ ướt đôi vai nhỏ,
Mới biết mình luôn nhớ đến người.
Bữa dọn ga ra như truyền thuyết,
Cánh thư người gởi thuở xa xưa.
Ðong đầy dấu ái thay lời nói,
Nước mắt loang màu mực tím pha.
Ðọc những dòng thơ gởi tặng tôi,
Người đà biền biệt chốn xa xôi.
Chân trời góc biển mờ nhân ảnh,
Anh hỡi tình em để lỡ rồi.
Những tưởng thời gian sẽ xóa mờ,
Tháng ngày hò hẹn những chiều thu.
Tôi về đốt hết chồng thơ cũ,
Khăn gói đi theo kẻ lái đò.
Lúc bước ra xe đứng cạnh chồng,
Không nhìn xác pháo ngó thinh không.
Nghe tim vỡ nát ra từng mảnh,
Tựa lá thu rơi sắc đỏ hồng.
Hoài Mai 怀梅
U.S.A., 01 Septempber 2007
|