VÙN VỤT
Những con chim
én đă bay đi, sẽ có lúc lại quay về; những cây dương liễu
đă khô cằn, sẽ có lúc lại xanh tươi; và
những cây đào với những nụ hoa tàn tạ,
rồi cũng sẽ có lúc trổ hoa trở lại. Là người thông minh, bạn
hăy nói cho tôi biết, cớ sao ngày tháng cuả chúng ta hễ
vụt trôi mất rồi thời sẽ không bao giờ
trở lại? -- Phải
chăng có kẻ đánh cắp chúng: Nếu vậy th́ kẻ
đó là ai? Họ giấu
chúng ở đâu? Hay là
chúng tự bỏ trốn đi: Nếu thế th́ bây giờ
chúng đă đến nơi nào rồi nhỉ?
Tôi chẳng rơ người ta đă ban cho tôi bao
nhiêu ngày tháng; nhưng tôi cảm thấy tay tôi dần dần
trống trải. Trong âm
thầm lặng lẽ, tám ngh́n mấy ngày đă từ
trong tay tôi vụt mất.
Như một giọt nước li ti ở đầu
mũi kim nhỏ giọt vào biển lớn, ngày tháng cuả
tôi đă nhỏ giọt vào ḍng thời gian vô tận,
chẳng chút tăm hơi cũng chẳng chút bóng dáng
ǵ cả. Bất chợt người tôi toát đẩm
mồ hôi (1) và nước mắt tuôn trào.
Những ngày
tháng đă trôi đi th́ cũng đă trôi đi mất,
những ngày tháng sắp đến rồi cũng sẽ
đến. Giữa đi
và đến, chẳng hay chúng hối hả hấp tấp
như thế nào? Buổi
sáng khi tôi thức dậy, mặt trời đă vài ba
vuông (2) rót xeo xéo nắng mai vào căn nhà nhỏ. Ông mặt trời cũng có
chân nữa, ông ta đang âm thầm chuyển dịch một
cách nhẹ nhàng; tôi cũng bâng khuâng ch́m trong những ư
nghĩ bâng quơ. Thế
nên – trong lúc rửa tay, thời gian đă từ thau
nước trôi đi; trong lúc dùng cơm, thời gian
đă từ chén cơm trôi qua; trong lúc yên lặng, thời
gian đă từ đôi mắt nh́n chằm chằm trôi
mất. Tôi liền nhận
ra rằng chúng trôi đi một cách hối hả, tôi
bèn đưa tay ra cố chắn níu, chúng lại trôi khỏi
bàn tay ấy, khi trời tối, tôi nằm trên giường,
chúng nhanh nhẹn nhảy qua ḿnh tôi bay mất bên cạnh
chân tôi. Rồi đợi
khi tôi mở mắt đón lại ánh mặt trời,
là xem như một ngày đă qua đi. Tôi che mặt thở dài. Thế
nhưng, bóng dáng cuả một ngày mới lại bắt
đầu lướt xẹt qua tiếng thở dài ấy.
Trong lúc ngày tháng trốn chạy như bay, cũng
như trong thế giới đầy ắp người,
tôi có thể làm được những ǵ? Chỉ có sự bồi hồi,
chỉ có sự vội vàng hối hả mà thôi. Trong tám ngh́n mấy ngày hối
hả ấy, ngoại trừ lay hoay, thử hỏi
c̣n lại được những ǵ? Những ngày tháng trong quá khứ
như làn khói nhẹ tan theo gió thoảng, như màn
sương mỏng bị ánh nắng mai nung vỡ; tôi
c̣n để lại những dấu vết ǵ
đây? Mà tôi có để
lại dấu vết nào cho dầu chỉ là một vệt
tơ trời? (3) Tôi
đă đến với cuộc đời này bằng
một tấm thân trần trụi, th́ trong nháy mắt,
tôi cũng sẽ trở về một cách trần trụi
thôi. Dẫu biết chẳng
phẳng lặng, sao lại cứ phải trải qua
chặng đường này không không như thế?
Hỡi các bạn thông minh, hăy mách giùm tôi, cớ
sao ngày tháng cuả chúng ḿnh lại cứ đi luôn một
hơi không quay lại nhỉ?
Hàn Quốc Trung 韓國忠
California, Hiệp Chủng Quốc,
6/2007
(1)
Tác giả toát mồ hôi v́ không ngờ
ḿnh đă mất tiêu cả mớ thời gian mà trong tay vẫn trống không.
(2)
Vuông:
thùng gỗ đong hạt (gạo, đậu…)
(3)
Vệt tơ trời: Trong không gian, có những lúc nắng
to, người ta thấy ánh sáng rọi vào những sợi
tơ thật mảnh (như kéo ra từ một cái kén
duy nhất, chứ không kéo ra từ 4 hay 6 cái kén khi cần
sợi dệt lụa) những tơ ấy lang thang ở
độ cao vài chục mét.
|
|