Trời
lạnh mùa đông hết nắng chan,
Mưa
rơi tầm tã cuối thu vàng.
Kiến
chen nối gót tìm nơi trốn,
Chim
sẻ lao nhao tiếng gọi đàn.
Đường
phố đìu hiu hoang vắng khách,
Lưa
thưa chợ búa ít người sang.
Nhìn
mưa ngơ ngẩn lòng xơ xác,
Buồn
bã tiêu điều lạnh buốt gan.
Mưa
đổ chín chiều nước sắp tràn,
Dầm
dề đẫm ướt ngập mênh mang.
Ruộng
đồng đầy nước tiêu mùa lúa,
Nhà
cửa không chừa nước ngập ngang.
Nhớ
nắng vắng người sầu lạnh lẽo,
Hờn
mưa hiu quạnh buồn thênh thang.
Mỗi
lần mưa đến hồn quê cũ,
Lòng hướng theo ai bỗng
nhẹ nhàng.
Du Sơn Lãng Tử (遊山浪子) <photo>
(Khoá 65/68)
|