崔颢 黄 鹤 楼 HOÀNG HẠC LÂU  Thôi Hiệu

 

昔 人 已 乘 黄 鹤 去 ,

此 地 空 馀 黄 鹤 楼 .
黄 鹤 一 去 不 复 返 ,

白 云 千 载 空 悠 悠 .
晴 川 历 历 汉 阳 树 ,

芳 草 萋 萋 鹦 鹉 洲 .
日 暮 乡 关 何 处 是 ,

烟 波 江 上 使 人 愁 .

 

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ

Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.

Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,

Bạch vân thiên tải không du du.

T́nh xuyên ĺnh lịch Hán Dương thụ,

Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.

Nhật mộ hương quan hà xứ thị,

Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

 

Người xưa đă cưỡi hạc đi rồi,

Lầu Hạc vàng trơ lại đấy thôi.

Một chuyến hạc vàng không trở lại,

Ngh́n năm mây trắng lững lờ trôi.

Hán Dương sông tạnh cây in bóng, (1)

Anh Vũ băi xa cỏ nức mùi.

Chiều xuống quê nhà đâu thế nhỉ,

Trên sông khói sóng dạ bùi ngùi…

 

之一老叟  Chi Nhứt Lăo Tẩu dịch

 

Ghi Chú:

Phần nguyên tác chép theo “trí nhớ đang xuống cấp,” người đọc cần tra cứu mới có kết quả chính xác.

(1)  Phải hiểu ư tác giả là T́nh Xuyên thụ, c̣n tưởng là Hán Dương thụ là “giết thơ” thơ đấy.

 

 

黄 鹤 楼  HOÀNG HẠC LÂU  dịch bởi vài tác giả khác

 

Tản Đà dịch

 

Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?

Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu c̣n trơ.

Hạc vàng đi mất từ xưa,

Ngh́n năm mây trắng bây giờ c̣n bay.

Hán Dương sông tạnh cây bày,

Băi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non.

Quê hương khuất bóng hoàng hôn,

Trên sông khói sóng cho buồn ḷng ai.

 

 

Ngô Tất Tố dịch

 

Người xưa cưỡi hạc đă cao bay,

Lầu hạc c̣n suông với chốn này.

Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn

Ngàn năm mây bạc vẩn vơ bay.

Vàng gieo bên Hán, ngàn cây hửng

Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dày.

Trời tối quê nhà đâu tá nhỉ?

Đầy sông khói sóng gợi niềm tây!

 

 

 

 

Trần Trọng San dịch

 

Người xưa cưỡi hạc bay đi mất,

Riêng lầu Hoàng Hạc vẫn c̣n đây.

Hạc đă một đi không trở lại,

Man mác muôn đời mây trắng bay.

Hán Dương sông tạnh, cây in thắm,

Anh Vũ bờ thơm, cỏ biếc dày.

Chiều tối, quê nhà đâu chẳng thấy

Trên sông khói sóng gợi buồn ai.

 

 

Vũ Hoàng Chương dịch

 

Xưa cánh hạc bay vút bóng người,
Nay lầu Hoàng Hạc chút thơm rơi.
Vàng tung cánh hạc, bay bay măi,
Trắng một màu mây, vạn vạn đời.
Cây bến Hán Dương c̣n nắng chiếu,
Cỏ bờ Anh Vũ chẵng ai chơi.
Gần xa chiều xuống, đâu quê quán?
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi!