ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

 

 

Khoảng thời gian 1982 - 93, thầy Khương và thầy trao đổi thư từ tích cực lắm, tuy tính thầy Khương hơi lười viết.  Có lần anh ta kể cho thầy nghe một câu chuyện có một không hai (獨一無二) nhưng căn cứ tính chất vụ việc th́ phải viết là 毒一無二!  Chuyện xảy ra ở chi nhánh BĐ phường Tân Lập.

Chẳng biết dùng cách nào, đám trẻ lêu lổng ở đấy làm được ch́a khóa giả ḥm thư và ban đêm lẻn vào khoắng một mẻ (thầy nghi là có con ông phát thư tham gia và hắn chỉ việc nhón bớt trong bị đựng chứ không phải mở khóa như anh Khương bị nghe lừa!).

Mất thư là chuyện chẳng chết ai, thế nhưng cú này là 毒一 v́ lũ trẻ moi ra được nhiều thư t́nh, cứ khoảng 10 giờ đêm là chúng kéo nhau cả đoàn đi... b́nh thư!

Dựa địa chỉ trên b́, khi th́ chúng đến nhà "con bồ câu nhỏ của anh" hay "chú chó xù dễ thương của em" rồi oang oang đọc tất tật cho đến đoạn "Hôn em ngh́n cái" hoặc "Hôn anh ngh́n lẻ một cái."  Thế là cả xóm biết được mỗi đêm cả một sở thú bị sổng ra đủ sư tử, beo gấm, thỏ, gấu, v.v....  Hứng lên, chúng lại b́nh vài câu... nghe chẳng giống ai:

Hôn ǵ dzữ dzậy?  Toác môi c̣n ǵ?

Hoặc:

- C̣m nhom như vậy mà là "gấu" hả?

Chẳng biết có cô nào bị trừng trị kiểu xă hội đen hay không, có chàng nào bị "xử" bằng ngắt véo hay nếm đ̣n thù của t́nh địch to con hay không, nhưng nhất định là rất có.  Dù ǵ là những kẻ liên quan cũng khó khóc khó cười!  Nhưng nạn nhân chính thức là các ông già bà già.  Ở tuổi ấy, ăn tối xong là máu bị triệu tập về dạ dày phục vụ việc tiêu hóa, số trấn giữ trên năo chỉ trực cầm chừng nên 10 giờ là giấc ngủ vào sâu, thế mà bị dựng cổ già dậy để nghe chuyện ải chuyện ai lảng nhách để rồi bùi ngùi nhớ lại... thời vẻ vang!

NVL

Tháng 9 Năm 2005