CHUYỆN KHÓ QUÊN:  ĐẸP TRAI

 

Cuối năm 1969,  toàn thể nam giáo chức trong tuổi quân dịch đều phải đi tập quân sự chín tuần.  Vùng II thực hiện việc ấy ở Lam Sơn (chỗ giáp giới hai huyện Ninh ḥa - Khánh dương).


Một hôm đi tập về,  trời đă tắt nắng từ lâu.  Đi bộ đường rừng hàng giờ liền,  lại c̣n phải "Súng cầm tay ta cất hát lừng vang..." (Lời hiệu ca) nên chàng nào chàng nấy mệt bở hơi tai,  chỉ mong sao được nghe khẩu lệnh "Tan hàng!" cho xong chuyện,  thế nhưng coi ṃi viên Trung úy Đại đội trưởng khóa sinh chưa sẵn sàng đáp ứng ḷng mong mỏi ấy của chúng tôi.


Cả đại đội được phép ngồi để nghe "lịnh" (Đi lính đă nhiều năm nhưng ông "quan hai" ấy khư khư giữ những lời lẽ mang theo từ Long an chứ không chịu xài lời lẽ mới).


- Ngày mai,  Bộ Chỉ huy Trung tâm làm lễ gắn bằng thiện xạ cho khóa sinh.  Kết quả thi bắn tuần trước không tính.   Đại đội ta phải cử ra... năm người đẹp trai để nhận bằng!

 

Truyền "lịnh" như thế xong,  ông lần lượt điểm mặt tất cả bằng một cái nh́n chờ đợi.  Có lẽ ông coi "chuyện vặt" ấy bất quá chỉ mất vài phút ǵ đó là cùng.

Lính là lính,  và "lịnh" là "lịnh".  Tôi thật ngứa miệng trước cái lịnh khá vô lư ấy.

Nếu là việc cử người "xấu trai" may ra c̣n có thể làm được "bởi người bị bầu chỉ cần làm ra vẻ khiêm tốn thú nhận rằng ḿnh chưa xứng đáng,  c̣n phải cố gắng phấn đấu thêm,  v.v...) chứ c̣n bầu người đẹp trai th́ đừng ḥng!  Có ai ngu dại đứng ra bầu anh A anh B để ngầm chuốc cho ḿnh cái tiếng... không đẹp trai?


Lẽ ra Trung úy Vơ Văn Huệ cứ việc gọi đại tên 5 người,  ra "lịnh" cho họ sáng mai ăn mặc sạch sẽ là mọi chuyện kết thúc chóng vánh từ lâu,  chúng tôi lên giường tầng nghỉ khỏe tự đời nào rồi.


Phía nhà ăn,  cơm canh đă bày ra nguội ngắt trên mấy dăy bàn dài thậm thượt,  thế nhưng ở sân doanh trại,  t́nh h́nh vẫn... giẫm chân tại chỗ.  Đúng là chuyện... bầu bí!


Không khí hơi nặng nề.  Chẳng thấy ai tỏ ra sốt sắng chấp hành cái "lịnh" vô duyên nọ.   Sự bế tắc này nằm ngoài dự liệu của mọi cấp bậc.


Thấy tôi dợm đứng lên,  mọi cặp mắt lập tức chầu về như đám thủy thủ bị băo giạt chợt nh́n thấy sao Bắc đẩu.  Không ít người hí hửng mơ hồ rằng biết đâu "thằng chả" lại chẳng giới thiệu họ? Không khí ún ắng,  nghe rơ cả tiếng vo ve của mấy chú muỗi rừng dường như đang đeo đuổi nhau tán tỉnh hay gây gổ sao đó.


Tôi lướt mắt chừng nửa hàng quân th́ dừng lại như đă sẵn sàng rao lên "Ơrêka!" nhưng rồi tôi lại ngao ngán lắc đầu thật nhẹ rồi lướt mắt tiếp.  Ai không hiểu tṛ diễn kịch câm đểu cáng của tôi,  sẽ ngây thơ hiểu ngầm là tôi muốn than thở "Ôi! cái đám "xấu ỉnh" này,  làm sao kiếm cho ra kẻ đẹp trai bây giờ!"


Có lẽ vài kẻ yếu tim sắp lăn đùng ra ngất xỉu v́ căng thẳng nên tôi không dám "câu giờ" thêm,  chậm răi cất tiếng:


- Trong đại tội ta,  người đẹp trai nhất... (tôi lại lúng túng phân vân,  nh́n tới nh́n lui rồi bất th́nh ĺnh chỉ thẳng vào ngực ḿnh khá dứt khoát)... là Tôi!

Sân doanh trại lặng mất mấy giây cho cuộc sững sờ tập thể.  Vài tiếng rúc rích ṛ rỉ đây đó.   Phút chốc cả đại đội phá lên cười thật ầm ỹ và khá lộn xộn. Lẫn trong tiếng cười,  có ai đó buông rất rơ một tiếng "khùng!"


Quả là một cuộc "động đất" nhưng không phải phát ra từ những chấn tâm trong bụng địa cầu mà là do trận cười tổng lực của Đại đội 1 gây nên.  So sánh trận cười của đám binh bét nọ với "động đất" nghe có vẻ "dao to búa lớn",  thế nhưng cái tṛ tôi làm thực ra to chuyện hơn nhiều,  bởi người ta vẫn thường gọi thứ chuyện như thế là chuyện... "động trời" kia mà!   "Động đất" th́ nhằm nḥ ǵ!


Trận cười "động đất" ấy rốt cuộc cũng lắng dần.  Viên Trung úy Đại đội trưởng bắt đầu ngắm tôi từng chút,  từng chút; từ đầu đến chân rồi nghỉ giải lao chừng nửa giây xong,  lại từ từ nh́n ngược từ chân lên đầu. Giả sử có một chú chim lạ từ hành tinh nào th́nh ĺnh bay lạc đến,  chắc ông ta cũng dùng nguyên xi cách nh́n ấy mà thôi,  nhất định là không hơn,  chẳng kém tí nào.

Tôi thừa mứa kinh nghiệm để hiểu rằng chọc giận đám đông mới là chuyện... dễ lănh đủ,  chứ c̣n chọc cười đám đông th́ luôn là chuyện đáng tự hào,  v́ vậy,  cho dù viên Trung úy nọ có nh́n gấp mấy như thế cũng không hề gây nổi cho tôi thứ cảm giác thấp thỏm chờ lịnh: "Quanh sân mười ṿng! chạy!" hoặc gay hơn: "Hít đất  ba chục cái! Bắt đầu!",  v.v...


Ngắm tôi chán chê,  Trung úy Huệ cất giọng Long an,  nửa như nghiêm trang,  nửa như đùa cợt:


- Hà! "Chả" nói dzậy mà đúng đó nghe mấy cha!  Ngó thử đi coi ḱa!


Bây giờ tôi lại cảm thấy ngượng ngượng mới quái gở chứ?  Quả thật tâm hồn con người giống như nước đựng bịch ni lông,  mới thấy thế này,  ngó lại đă hóa ra thể kia.


Tôi đoán chừng có người muốn căi trung úy Huệ nhưng không dám,  có người muốn phản bác tôi nhưng không sẵn lời.


Giờ đây tôi không nhớ là hôm ấy Đại đội 1 xoay xở ra sao về 4 gă đẹp trai c̣n thiếu,  nhưng tôi nhớ chắc "như đinh đóng cột" rằng kẻ có đủ dũng khí để xăm ḿnh đóng vai Mao Toại (*) hôm ấy chỉ có một ḿnh tôi.

 

 

N. V. L.
Tháng 6, 2005


* (Đóng vai Mao Toại: ngụ ư tự đề cử.  Mai Toại là khách loại 3 của Mạnh Thường Quân thời Xuân Thu.  Ông tự xét rồi tự đề cử ḿnh làm khách loại 1,  quả nhiên trở thành cố vấn đắc lực cho Mạnh Thường Quân)

 

 

 

 

Copyright © 2005 KHAIMINH.ORG