CHUYỆN THỨ T Ư: MA ÐUỐC
Xét về vai vế thì
đây là chuyện thứ nhất vì nó xảy ra ngay từ
thời tôi học chưa xong bậc tiểu học. Tôi dành nó lại để kể
sau cùng chỉ vì đây là hiện tượng mà giới
khoa học đã giải thích một cách áp đặt
vụng về.
Ma Ðuốc là hiện tượng
những cây đuốc tự cháy đở rực
trong đêm, thường thấy xuất hiện ở
những chỗ bãi trống, đồng ruộng, bãi
tha ma, v.v... Chưa thấy
một ai kể là nó "có mặt" trong rừng.
Giới khoa học - chủ
yếu là lực lượng nói theo - cho đấy là
hiện tượng ngẫu nhiên khi khí phốt pho trong
lòng đất bốc lên gặp ôxy trong không khí rồi
gây cháy. Vì vậy nó chỉ
xảy ra ở các bãi tha ma nơi rất sẵn chất
phốt pho có nhiều trong hài cốt. (Người ta quên rằng
ôxy trong không khí thường bị nitơ cản trở
sự bốc cháy, bằng không thì các bồn xăng, giếng
dầu... v.v... khó bề tồn tại. Mặt khác, ma đuốc
thường chỉ xuất hiện khi trời có
mưa nhỏ).
Theo truyền thuyết dân
gian thì ma đuốc là những linh hồn người
chết còn quyến luyến cõi trần và người
thân nên ma ấy không hề gây hại cho người sống,
thậm chí người ta còn có thể hú lên để
gọi họ lại gần và ai tinh mắt sẽ có
thể nhận ra dưới mỗi ngọn đuốc
ma đều có bóng người, chỉ có điều
là khi đến gần, nhận ra hơi người
thì đuốc tự nhiên tắt đi. Nếu đào sâu xuống chỗ
đuốc tắt tất ta sẽ thấy một giọt
máu. Tôi chưa hề nghe kể
là có ai đã đào tìm được như vậy cả.
Tôi đã gặp ma đuốc
nhiều lần. Lần
làm tôi nhớ nhiều nhất là vào giữa tháng 12,
1946.
Bấy giờ Ðội Thiếu
Nhi chúng tôi có trồng một đám sắn lớn
đã gần ngày thu hoạch nên Ðội chúng tôi chia thành
hai ê kíp để canh giữ.
Với kỷ luật Ðội
thì chúng tôi tuân giữ khá nghiêm, nhưng kỷ luật
canh giữ đám sắn ấy thì chúng tôi buông lỏng
quá thể. Ê kíp tôi có bảy
mống nhưng chỉ giữ kỷ luật chăm
chỉ nhất thường là mình tôi, các người
khác thường có lý do vắng mặt rất đáng
chiếu cố.
Thực ra các "mống"
kia sợ ma Hời, ma Nhật (ngày nhận tin đầu
hàng, riêng đồn Nhật đóng tại đấy
có đến bốn sĩ quan tự mổ bụng,
đặt lên giàn củi một hàng, thiêu xèo xèo như
nướng cá mòi!). Ðám sắn
chúng tôi trồng trên nền kho của Nhật, nền
kho ấy dựng trên một phế tích của Hời,
đổ nát trước đó khoảng vài trăm
năm.
Hôm ấy tôi chờ đến
chín giờ đêm mà chẳng có thêm mống nào. Trời bắt đầu
mưa lắc rắc đáng sợ, lại thêm lán trại
rất hay dột và gió thốc bốn bề.
Lán chúng tôi cách bờ sông
hơn hai trăm mét. Giữa
sông là một bãi bồi lớn.
Lán nằm ở đầu
dốc nên quan sát tốt phía sông. Tôi vừa nhìn sang bãi bồi
thì thấy ở đấy đã qui tụ đến
vài chục ma đuốc trông như quang cảnh nghi thức
phóng đăng trên sông Hương vào dịp lễ Phật
Ðản mà lúc nhỏ tôi thường đi xem cùng bố.
Ðám ma đuốc tập kết
cách lán tôi nằm chừng ba trăm mét. Trong quá khứ chưa từng
có chuyện ma đuốc gây chết người nên
tôi vững tâm vui đùa với chúng cho đỡ cảnh
buồn tẻ.
Tôi bắt đầu hú một
hơi dài, vẫn chưa thấy hiệu quả. Ðến lần hú thứ hai,
tôi nhận ra có dấu hiệu xôn xao. Ðến lần thứ ba thì thấy
đám đuốc ấy rục rịch di chuyển,
không thành hàng lối gì. Ðiều
rất lạ là chúng không đi thẳng từ đấy
về hướng lán tôi mà đi xuôi theo bờ sông,
đến đầu bến lội mới xuống
nước. Tôi bắt
đầu sợ. Lộ
trình như vậy có nghĩa ma đuốc thực sự
là những linh hồn xóm tôi, thời còn sống họ
đã qua bãi làm lụng theo bến lội ấy! Nếu bỗng dưng một
ngọn đuốc nào đó lên tiếng "Chú Bảy
đây L. ơi!" thì không biết hồn vía tôi sẽ ra sao
nhỉ? Hồi còn sống
chú thường xoa đầu, cù nách tôi, nhưng... eo
ôi!
Ngọn đuốc đi
đầu đã lãng đãng xuống sông. Nước sông hắt ánh sáng
làm cho đuốc to hơn, sáng
hơn. Ðuốc sáng liền
một khối như vậy chứng tỏ không có
người cầm mà đuốc chỉ là là mặt
nước.
Các ánh đuốc lục tục
qua sông như vậy. Tôi đếm được tất
cả 14 ngọn. Số
ít còn lại leo lét rồi tắt ngấm tại chỗ,
không đi theo đoàn.
"Lội" đến
bến bên này, đuốc giảm sáng vì không còn mặt
nước phản chiếu nữa. Tôi vẫn tiếp tục hú
tuy đã bắt đầu mệt. Từ mé sông đến lán tôi
ngồi, các đuốc phải vượt qua bốn
thửa ruộng và một chiều ngang của
đường cái nữa.
Ngọn đuốc đi
đầu đã dừng lại ở cuối đám
ruộng thứ ba một lát rồi bỗng nhiên tắt
phụt. Ngay lập tức,
ở đầu bãi bên kia một ngọn đuốc
phựt lên. Bằng cách
nào đó, ngọn đuốc bên này "bí mật"
trở về lại bên kia bằng tốc độ của
ánh sáng. Các ngọn đuốc
còn lại bên này cũng trù trừ ở bờ ruộng
đám thứ tư, chẳng đếm xỉa gì tiếng
hú của tôi và hành động y hệt ngọn đuốc
đầu đàn!
Tôi đã mệt lử vì
đã gắng quá sức.
Vả lại cũng đã mười một giờ
đêm, bụng đói xót xa.
Tôi nằm nghiêng, mắt vẫn quan sát đám
đuốc bên kia sông cho đến khi díp hẳn.
Tôi nhận định tổng
quát về ma đuốc:
Ðấy là loại ma vui, thân thiện và thú vị. Lời giải thích "khoa học"
nghe khá khập khiểng, nhất chưa hề có một
cuộc thí nghiệm thực địa để minh
chứng.
Giáo
Sư Ngô Văn Lại 吳文赖老师
<photo>
Việt Nam, Tháng 1, 2007
|