CHUYỆN MA

 

 

 

 

 

请阅读吳文赖老师佳作 * Xin mời đọc một số tác phẩm cuả Giáo Sư Ngô Văn Lại.

 

CHUYỆN THỨ BA:  MA NGƯỜI



Sau vụ gặp ma cọp năm 1953, suốt mười một năm tiếp theo, tôi không gặp thứ ma nào nữa.  Cứ tưởng cuộc sưu tầm ma của tôi đă kết thúc, khóa sổ xét duyệt.  Ai ngờ là đến năm 1964, tôi lại gặp ma thêm một lần nữa.  Bấy giờ tôi đang học lớp cuối ở Đại Học Sư Phạm Huế.

Vào một đêm hè oi bức, tôi kết thúc buổi ôn thi th́ đă hai giờ sáng.  Tôi lững thững dạo ra bờ hồ Tịnh Tâm hóng gió.

Đêm nào cũng vậy, cứ nhằm mùa thi là lũ học tṛ "chân quê" chúng tôi thường tụ thành từng nhóm nhỏ, chiếm các cột điện đường quanh hồ làm chỗ ôn bài.  Tôi kể chi tiết ấy có nghĩa là đèn đường quanh hồ có độ sáng tốt, nhất là về khuya.  Học cột điện vừa tiết kiệm được tiền đèn, tiền quạt, lại được ăn quà c̣n nóng hổi do các vị - tiểu - thương - lưu - động phục vụ tận nơi.  Lực lượng nầy đặc biệt ở chỗ ai hỏi mua mới bán chứ không gơ, không rao... rách việc.

Cuộc sống hằng đêm như thế ở ven hồ Tịnh Tâm thường tạm kết thúc sau mười hai giờ đêm.  Đường sá trở nên im vắng, họa hoằn lắm mới xuất hiện những cặp yêu nhau, vừa nhẹ bước, vừa tỉ tê tâm sự.

Tôi ngồi trên thành hồ, dựa lưng vào cột điện quen thuộc.  Chỗ ấy có cự li ngắn nhất với đảo Bồng Lai trong hồ.  Đảo ấy là nơi từng diễn ra những mối t́nh - đặc biệt là ngoại t́nh - khá lăng mạn, khá bản năng.  Tôi quan sát đảo Bồng Lai đúng vào giờ... cao điểm như thế.

Nh́n chăm chăm khu vực có cây cổ thụ khá cao cạnh ngôi đ́nh nhỏ, tôi phát hiện một bóng trắng.  Tôi mở rộng tầm quan sát để t́m bằng được cái bóng thứ hai.  Rất có khả năng hắn ta là lính ở đồn Mang Cá trong cùng khu vực với hồ.  Có thế hắn mới đủ can đảm để nấn ná vào giờ nầy và nàng mới dám... ăn theo ḷng can đảm ấy.

Tôi nh́n măi chỗ gốc cây cổ thụ vẫn chưa thấy bóng kẻ thứ hai xuất hiện.  Tôi đón là hắn ngồi hay đứng ǵ đó bên kia gốc cây để giải quyết thứ nhu cầu... phi lăng mạn cũng nên.

Ngót hai mươi phút kiên tŕ của tôi đă toi công.  Chắc tôi đă đoán sai.  Làm ǵ có chuyện "giải quyết vụ việc" lâu đến thế?  Cái bóng trắng lúc năy đă xa thêm gốc cây một quăng.  Trí tôi bỗng dưng h́nh thành một kịch bản có vẻ khá chuẩn:

- Màn 1:  Chàng... mai phục cổng trường nàng học (họ chỉ mới quen nhau qua cái chào lần đầu)

- Màn 2:  Chàng mời nàng ghé tiệm giải khát.  Nàng ngầm đánh giá chàng là người tốt, biết quan tâm cái khát sau một buổi học.

- Màn 3:  Giải khát xong, chàng vin cớ c̣n sớm, rủ nàng cùng vào đảo Bồng Lai tâm sự.  Nàng khó từ chối khi chàng báo sắp phải đổi đi xa.

- Màn 4:  Họ tâm sự rất nhiều, hiểu rơ một phần gia cảnh của nhau (tuy chưa qua kiểm chứng).  Rồi lợi dụng lúc nàng mải nghe, gă manh tâm tiến tới cùng.  Nàng phản đối đ̣i về.  Cả hai đều công bố tối hậu thư khá căng.

Đó là lư do nàng đứng một ḿnh. Không bỏ ra về, cũng không quay lại.  Về th́ nhất định là mất chàng.  Ở lại th́ nhất định... mất ḿnh.  Nàng đă nới thêm khoảng cách để cảnh cáo mà chàng vẫn không thấy xuất hiện.  Có lẽ màn sắp hạ.

Thấy nàng c̣n lưỡng lự nên chàng hi vọng "già néo giữ dây".  Có lẽ gă nghĩ thế nên khăng khăng đ̣i hỏi mà không biết rằng chẳng đời nào đạt được khi mà "người ta" đă vùng vằng t́m thêm khoảng cách an toàn th́ có lẽ nào đùng một cái sức đề kháng bỗng nhũn ra, nhắm mắt xiêu theo cảm tính của mấy câu thơ Xuân Diệu trong bài "Xa Cách”:

Có một bận em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút, anh hờn,
Em ngoan ngoăn xích gần hơn chút nữa.
Anh sắp giận.  Em mỉm cười, vội vă,
Đến kế anh và mơn trớn:  "Em đây!”


Không hiểu ông Xuân Diệu khéo t́m đâu ra một "em" ngoan ngoăn, giỏi mơn trớn đến thế được nhỉ?  Nhưng tôi tin là cô gái trên đảo Bồng Lai kia không thể tự đánh mất ḿnh để "đến kề anh" dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, cái bóng trắng bên kia đă nhích xa thêm về phía đầu cầu.

"Vậy là ta đoán đúng!"  Tôi quay về pḥng mặc thêm chiếc áo đồng thời vạch ngay tức khắc một phương án khả thi, thật có bài bản.

Tôi sẽ "t́nh cờ" gặp cô ta ở phần nửa cầu bên kia.  Chiếc cầu ấy vốn thiết kế rất thấp để vua và phi tần, tùy tùng đi trên cầu có được cảm giác như đi giữa hồ sen bát ngát.  Đang cuối mùa hè, hồ khô nứt nẻ từng mảng, nếu bóng trắng ấy có là ma đi nữa cũng không thể làm tôi chết v́ ngạt thở, no nước được.  C̣n nếu là người thật th́ tôi đă "nháp" trong trí cả tá câu hỏi làm quen, làm thân, làm vân vân... và nếu cô có lời nhờ cậy, tôi sẵn sàng ra tay tặng gă kia một bài học nhớ đời, mặc dầu tôi chưa hề có thông tin nào về gă kia, chẳng hạn như trọng lượng, chiều cao, sải tay, trường phái cùng màu đai vơ nghệ!   Cùng lắm th́ "tam thập lục kế"!  Tôi lại "gần nhà" hẳn hoi.  Ngay đến chó cũng c̣n biết cậy thế như vậy huống chi là tôi?

Tôi chỉ c̣n ṿng qua cây đa rậm là tới đầu cầu.  Cây đa có lẽ hơn trăm tuổi, rễ phụ chằng chịt.  Theo kiểu đi yểu điệu thướt tha lúc năy th́ giỏi lắm cô ta chỉ tới giữa cầu.  Thế nhưng tôi mới đi ṿng qua gốc đa th́ trên cầu, gầm cầu đều trống trơn.

Đích thị là ma người!

Kịch bản, phương án hay ho đến thế, bỗng sụp đổ cùng lúc.  Tôi quét một cái nh́n không thể nhanh hơn được nữa để quan sát toàn bộ cây đa rồi tôi bước lùi dần, lùi dần về tận pḥng, bật đèn thật nhanh...

 

 

Giáo Sư Ngô Văn Lại  吳文赖老师  <photo>

Tháng 10, 2006, Việt Nam

 

 

 

 

 

***  投稿電子郵件請寄 ***

Bài vở, h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

 

Copyright © 2006 KHAIMINH.ORG