Nhiều
người nhất trí rằng Issac Newton (1642 - 1727) là
người thông minh nhất nhân loại trong hai
thế kỷ XVII - XVIII, nhưng chính Newton th́ lại
thừa nhận rằng những ǵ ông đă khám phá chỉ
bằng một giọt nước so với những
ǵ ông chưa khám phá lớn bằng tất cả
đại dương.
Khi bàn về chuyện ma, những người chưa
gặp ma thường có xu hướng tự cho trí óc
họ có tầm cỡ đại dương và
sẵn sàng coi những người đă gặp ma là
hạng người trí óc chẳng bằng giọt
nước, thậm chí c̣n coi là chưa xứng...
một phân tử nước!
Nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh (1640 - 1715) viết
hàng trăm chuyện ma đă phải dùng đến
thủ đoạn mượn lời nàng Ái Nô (tên
một... ma vật) bày tỏ hộ cụ một
nhận định: "Người đời
nói về ma, thường là mười chuyện
đă bịa hết chín!"
Cụ Bồ phải dùng kế sách ấy để
ngầm nhắc nhở người đọc lưu
ư những ǵ cụ hư cấu răn đời
nhưng đồng thời lời phát biểu của
Ái Nô cũng ngầm thừa nhận rằng trong
mười chuyện ma đă kể, ít ra cũng có
được... một chuyện không bịa!
Đấy là trường hợp của những
chuyện tôi sắp kể đây.
Thái
Trọng Lai
CHUYỆN THỨ NHẤT:
MA CHÓ
Năm 1950, tôi học lớp Sáu trường Tam Kỳ
II. Để thầy tṛ tránh thương vong do Không
quân Pháp oanh tạc, chúng tôi theo Thời khóa
biểu: Sáng: 4g30 - 7 giờ; Chiều: 17g30 -
20g30. Thỉnh thoảng chúng tôi có việc phải
ngủ lại trường.
Lớp 6A và 6B học trong đ́nh Khánh Thọ, mỗi
lớp chiếm một đầu, chừa ra một
khoảng hẹp ở giữa làm pḥng cách âm.
Tường đ́nh bị đập trống huơ
trống hoác để lấy lối ùa ra hầm trú
ẩn.
Một đêm cuối tháng mười, chúng tôi ngủ
lại bảy đứa lớp 6B.
Thấy chúng tôi tan học mà c̣n mua dầu thắp, bà
hàng xén hỏi chuyện rồi kể rằng bà ta
đă nhiều lần nghe ma hát ru con trên ngọn đa
đối diện nhà bà xế cổng đ́nh.
Thật ra th́ chuyện ấy tôi cũng từng nghe và
đă hơi rợn, nhưng lần này th́ t́nh h́nh có
phần hơi khác. Đă đành thiên hạ xếp
hạng "nhất quỉ, nh́ ma, thứ ba học
tṛ", thế nhưng chúng tôi có đến bảy
đứa loại ba, lại có kẻ từng trải
bom đạn, lại thêm đứa nào cũng...
"duy vật" đầy ḿnh, sợ quái ǵ thứ
ma chỉ biết hát ru con, cho dù chúng có ru tít trên
ngọn đa cổng đ́nh? Phải xác
định rằng chúng tôi chẳng hề thuộc
loại "thần hồn nát thần tính"
đến nỗi chỉ thấy sợi dây cũng
quính quáng cho đấy là con rắn được!
Khoảng 21g30, đă có ba đứa đi ngủ
sớm. Chúng kê bàn, giăng mùng ở gian cách
âm. Bốn đứa chúng tôi c̣n lại th́ chong đèn,
ai lo việc nấy.
Tôi đang đọc truyện th́ nghe bên pḥng 6A có
kẻ nào đó viết lộp cộp lên bảng.
Cách đó mấy hôm, bảng ấy được
"tặng" hai câu thơ:
Biết
đâu trong đám xuân xanh ấy?
Có kẻ yêu ḿnh
chửa nói ra?
Người ta không thèm t́m cái
kẻ "chửa nói ra" ấy mà lại dồn
sức t́m cái kẻ "chưa biết đâu"
tức là kẻ viết trộm nọ và đă có
lời ong tiếng ve rằng kẻ viết trộm
rất có thể là tôi, bởi lẽ tôi châm chọc
bằng thơ hơi nhiều trên báo
trường. Cam tâm làm một bà Thị Kính th́ chán
ngắt. Tôi nhất định phải tóm gáy
bằng được kẻ viết trộm hôm nay
th́ mới ḥng làm ra lẽ.
Tôi tắt đèn của ḿnh cho tiện việc ŕnh
rập. Nương theo bóng tối, tôi lom khom
tiến gần pḥng 6A rồi ngồi thụp
xuống. Tiếng lộp cộp nghe rơ mồn một
nhưng kẻ gây nên thứ tiếng ấy th́
chẳng chút tăm hơi.
Ngó qua phía bàn giáo viên, ánh sáng lờ mờ bên ngoài giúp tôi
nhận ra một con vật ngồi chồm chỗm
trên mặt bàn. Không thể cho nó là trâu hay ḅ
được v́ chả thấy chiếc sừng nào,
c̣n bảo là chó th́ càng không được, v́ chó
bản địa không to một cách "tàn
bạo" như vậy. Nhưng nói ǵ th́ nói, cái
kiểu ngồi bệt, co chân sau, chống chân
trước th́ phải coi là chó vậy. To
ngoại cỡ là chuyện cá biệt. Con quái
vật ấy nh́n chằm chằm vào tôi, mắt
hắn xanh quắc như có điện.
Tâm trạng tôi diễn biến thật là lạ.
Mới đầu, tôi cảm thấy nổi da gà,
nhưng liền đó tôi nổi khùng v́ thấy cách nh́n
của hắn thật khiêu khích. Khỉ
thật! Mất công ŕnh rập để thộp
gáy kẻ viết trộm gieo oan cho ḿnh, thế mà
rốt cuộc chỉ gặp một chú
"cẩu" th́ chán quá! Tôi bị chơi xỏ
trắng trợn!
Cái nh́n lom lom của hắn hút dính cứng cái nh́n
căm tức của tôi. Như vậy càng
tiện, hắn sẽ không theo dơi, phát hiện
được ǵ ở tôi! Tay tôi ṃ mẫm nắm
chắc hai chân chiếc ghế dài, chẳng rơ là gỗ
gạo hay gỗ gáo nhẹ chỉ bằng phân nửa
gỗ vườn. Cơ bắp tôi trân lại,
sẵn sàng ứng chiến. Th́nh ĺnh tôi
đứng phắt dậy, lao mạnh chiếc
ghế về phía bàn thầy. Liền lúc ấy,
bụi tre rừng kề đấy "rṛaoo" lên
một tiếng cực lớn, dường như có
một gă khổng lồ nào đó bê nguyên một thúng
chai đầy sạn trút ụp vào đấy. Té
ra con quái chó ấy nh́n rơ cả mọi điều tôi
nghĩ trong đầu!
Tôi vừa bực vừa sợ, quay về pḥng 6B nói
đổng:
- Tao vừa mới "nện" cho con quỉ
một trận đây!
Chỉ vỏn vẹn một đứa lên tiếng:
- Vậy hả?
Rồi hắn chúi mũi vào việc, chẳng thèm
hỏi han ǵ. Tôi đành lấy sách ra xem
tiếp. Được một trang, tôi chợt
nhận ra có tiếng động lạ bên pḥng cách
âm. Tôi nhớ ḿnh đă từng nghe loại
tiếng ấy hồi mới lên năm, tại ngôi nhà
cổ ở Huế. Tiếng cồm cộp
trầm và nặng của giày đinh, chốc chốc
dừng lại, siết kin kít rợn người trên
nền đ́nh. Một lát sau, tiếng giày đinh
lại bước tiếp.
Tôi nhích dần về phía các bạn, hỏi khẽ:
- Nghe ǵ không?
Ba cái đầu gật thật gượng nhẹ
như không muốn bị ai phát hiện cử chỉ
lén lút ấy.
Đem hết bạo dạn, tôi réo to:
- Hanh ơi! Cẩn ơi! Niêm ơi! Ma
đi bên pḥng tụi mày ḱa!
Tiếng giày đinh im bặt. Giọng Niêm
nhừa nhựa ngái ngủ:
- X́! Giờ nầy mà bay chưa ngủ sao? Tao
có thức cũng chỉ nghe nó đi bên pḥng 6A
thôi! Té ra Niêm là đứa có kinh nghiệm.
Tôi xem nhanh số trang sách c̣n lại để kịp
trả đúng hẹn.
Đến lúc giăng mùng tôi mới thấy lo.
Nếu con quái cẩu bên 6A sang t́m tôi th́ tôi giơ
đầu chịu báng trước hết! Đành
vậy thôi.
Đang lơ mơ chờ giấc th́ tôi nghe có tiếng
lạch cạch trên bảng, cách chỗ tôi nằm
hơn ba mét. Lần này việc quan sát tốt
hơn nhiều. Bảng lớp tôi ở chỗ
khá sáng, có thể nh́n rơ cả tay cầm phấn.
Thế nhưng chả thấy có cánh tay nào.
Tiếng lộp cộp lạch cạch cùng tiếng
bảng rung rung vẫn nghe đều đặn.
Tôi bỏ cuộc quan sát, trùm tấm đắp kín
đầu cố ngủ, đă thiu thiu.
Chợt có tiếng lịch
kịch ở cuối lớp. Tôi thầm mừng
v́ ḿnh hóa ra ở cuối tầm đụng
chạm. Ba người bạn tôi kê chung thành
bộ ván riêng, cách tôi cả mét cho khỏi vướng
dây mùng. Tiếng lịch kịch như có kẻ
nào đó xê dịch bàn ghế một ḿnh, nhấc xong
đầu nầy mới nhấc đầu kia.
Tṛ ấy làm tôi nhớ đến cuốn "Ba
hồi kinh dị" của Thế Lữ (mấy
chục năm sau tôi mới phát hiện ông ta
"luộc" của Bồ Tùng Linh). Bốn
lữ khách lạc đường, t́m được
ngôi nhà hoang, vào ngủ tạm để sáng ra t́m
lối. Đầu kia ngôi nhà là một chiếc quan tài
cũ (người Trung Quốc có tục quàn giữ
thân nhân rất lâu - Ngay bí thư nhiệm kỳ II
của Đảng Cọng Sản Trung Quốc là Cù Thu
Bạch quàn mẹ đến 17 năm!). Đến
khuya, một người nghe có tiếng lịch
kịch phía ấy liền bí mật quan sát, thấy
một bà già giở nắp quan tài, bước ra.
Bà ta rón rén đến thổi một hơi dài vào gan
bàn chân người khách nằm phía ngoài. Xong bà ta
quay lại quan tài, đậy nắp như cũ.
Một lát sau, cảnh ấy lại tái diễn.
Những người bị thổi như vậy
vẫn ngủ ngon không hay biết ǵ. Khi bà già
thổi đến người thứ ba xong, quay
về quan tài th́ người lữ khách nọ mới
phát hiện ba bạn ḿnh đă chết. Anh ta kinh
hoàng, tông cửa thoát thân, sau lưng là bà già nọ
rượt bén gót rồi vươn tay chộp đúng
nhằm lúc anh ta lách qua một cây to. Khi dân chúng ven
rừng đốt đuốc kéo nhau vào xem sao th́ phát
hiện người lữ khách nọ chết giấc
chỗ gốc cây. Phía bên kia là một tử thi
trong tư thế đứng sững do các móng tay
bấu hụt, găm sâu vào vỏ cây rồi kẹt
lại ở đó.
Tôi kể lại chuyện ấy không phải do sa
đà lạc hướng mà là để làm rơ
độ sợ hăi của tôi. Bà già trong truyện
kinh dị nọ chỉ thổi, c̣n người
lữ khách nọ th́ bí mật quan sát dưới ánh
đèn, c̣n cái kẻ xê dịch chỗ nằm các
bạn tôi th́ chỉ căng mắt nh́n xuyên mùng và bóng
đêm, không đủ can đảm chui khỏi mùng
để kiểm tra, có điều là rơ ràng họ c̣n
sống v́ nghe được hơi thở của
họ. Có người c̣n nghiến răng, nhai gió chóp
chép nữa.
Một chi tiết lạ ở đây là chỗ nằm
của tôi không có tiếng xê dịch. Cả ba
lần tái diễn cũng đều vậy, mặc
dầu lần nào tôi cũng nín thở, trông mong
"người ta" lịch kịch.
Như vậy, sau vụ chú chó khổng lồ phóng vào
bụi tre rừng bằng tiếng sỏi, c̣n th́ năy
giờ tôi hoàn toàn bị khủng bố bằng
tiếng động xảy ra nhiều đợt
khiến người tôi bải hoải như vừa
ốm dậy. Tất cả đều do tim
hoạt động không ổn định. Tôi
quyết tâm không cho tâm trí giao động nữa.
Xét cho cùng th́ cái vô h́nh không thể áp đảo
được cái hữu h́nh! Lẽ nào mấy
tiếng lộp cộp nọ lại làm bầm
nổi ḿnh mẩy tôi sao?
Tôi chui ra khỏi mùng, đốt hết các đèn
rồi treo quanh pḥng. Sáu người bạn tôi
vẫn ngủ say như chết.
Ánh sáng không xua hết được nỗi sợ hăi
như tôi tưởng. Nh́n ra bên ngoài, toàn một
màu tối mịt nguyên khối, tưởng chừng
có thể cưa xẻ đục đẽo ra thành
từng tảng dễ dàng.
H́nh như đă ba giờ sáng, v́ bắt đầu có
tiếng gà xao xác đây đó. Tôi xách đen
định đi... "xử lư nước thải
cá nhân" đang ứ đọng suốt mấy
giờ rồi, nhưng ngoài trời tiếng gió rít ḥa
tiếng kẽo kẹt, lào xào của hàng tre khiến
tôi rất lo. Nếu gió làm tắt đèn th́nh ĺnh
th́ cầm chắc là việc "xử lư nước
thải" biến thành... đại thảm
kịch! Ḷng can đảm của tôi lại
bị bào ṃn kinh khủng, có lẽ mỏng hơn lá lúa
rồi cũng nên! Thời bấy giờ mỗi
trường đều có một ban gọi tên là
Đời Sống Mới, trường tôi chức
Trưởng ban ấy là một thầy dạy Toán
tính rất nghiêm khắc, khổ nỗi ông vốn...
đánh giá cao về hạnh kiểm tôi, nếu tôi làm
điều bậy bạ khổ mũi cả lớp,
nhận điểm "không" về hạnh kiểm
từ tay ông ban cho th́ quá đau ḷng cho cả hai.
Thà là tôi chết v́ mất sức chịu đựng
mà hay hơn!
Đang nghĩ tới nghĩ lui như vậy th́ có tiếng
ŕ rầm ngoài sân vọng vào. Sướng hơn
hành khuất nhặt được vàng, tôi reo toáng lên:
- Mau lên bay ơi! Vào dẫn tao đi tiểu.
Ma "cấm" tao cả đêm rồi!
Tiếng ŕ rầm ngừng bặt, h́nh như ngay
từ khi tôi sắp reo. Một lúc sau, tiếng ŕ
rầm tái diễn. Tôi bước ra thềm,
giơ đèn cao quá đầu để nh́n cho rơ
hơn. Cách tôi chừng mươi mét, chỗ
giữa sân là hai con chó mực to cùng cỡ với con
chó có mặt trên bàn thầy lớp 6A hồi
đầu hôm. Cả hai cùng đứng bằng
chân sau, hai chân trước vờn đẩy nhau theo
kiểu cầu thủ bóng chuyền mừng thắng
điểm. Cách so sánh này cũng đúng cả
về chiều cao. Tiếng ŕ rầm là của
chúng.
Trời đất ơi! Thế mà lúc năy tôi
nhầm là bạn học! Lại c̣n réo gọi
(Lại c̣n tiết lộ bí mật! Ba hồn
bảy vía của tôi đă bay tít lên mây rồi c̣n chui
qua mây bay tiếp! Nếu lúc mới nghe tôi kêu, chúng
"ừa!" một tiếng rồi cùng nhau vào
"giúp" thật th́ t́nh h́nh sẽ ra sao nhỉ?
Quai hàm tôi như biến thành băng. Cách lưng
tôi chưa đầy hai mét là nơi ba bạn Triệu
Hanh, Huỳnh Cẩn, Huỳnh Niêm, chẳng có ai
thức dậy khi mà tiếng réo gọi của tôi lúc
năy tuy không đám sánh với c̣i báo động nhưng
cũng thừa công suất để vang ra tận
cổng, lẽ nào không được thế?
Một liều ba bảy cũng liều, tôi tiếp
tục quan sát. Đầu sân nầy là hàng xương
rồng mới vài năm tuổi. Đầu kia là hàng
rào tre lưu niên, cành nhánh bừa bộn, gà chui cũng
không lọt. Hai con quái vật chó ấy vờn nhau
từ hàng rào nọ đến hàng rào kia th́
mất hút. Chưa đầy một phút chúng
chợt xuất hiện và đổi chiều.
Chúng chẳng ngó ngàng ǵ đến tôi nên hồn vía tôi
đă lục tục trở về ít ra cũng
được... hai hồn ba vía. Chừng ấy
tạm đủ cho việc quan sát của tôi.
Phía hàng rào tre tối om, lại thêm bóng cây đa
chắn ánh sao nên quan sát cũng vô ích, tôi dồn mắt
vào hàng xương rồng để khám phá cho bằng
được cảnh chúng biến đi rồi
hiện lại ra sao. Thân xương rồng
chỉ cao xấp xỉ thắt lưng, thế
nhưng hễ chúng vờn nhau gần đến
đấy là mất hút tức th́! Tôi găm
mắt vào đấy thật phí công v́ bỗng dưng
chúng xuất hiện không rơ bằng cách nào! Tôi
cứ nghĩ rằng lần sau ḿnh sẽ bắt
gặp... quả tang nhưng vô ích vẫn hoàn vô ích,
chúng "giấu nghề”… trên cả tuyệt vời!
Tôi đồ chừng đèn ḿnh sắp cạn dầu
nhưng không dám kiểm tra. Tôi lui dần dần
về chỗ nằm, mắt vẫn tiếp tục
theo dơi cuộc vờn nhau của chúng, không rơ đă
đạt đến đợt thứ mấy. Tôi
phải tắt bớt đèn v́ tiếc dầu.
Có tiếng gà gáy ở xóm ngoài. Tôi c̣n nhớ trong
bài Chiêu hồn ca, cụ Nguyễn Du có viết:
Nghe
gà gáy t́m đường lánh ẩn,
Lặn mặt
trời lẩn thẩn ḍ ra…
Tôi nghi là cụ viết bừa chứ chưa hề...
đi thực tế ǵ hết! Rơ ràng là gà gáy đă
đến lần thứ hai rồi mà hai con quái chó
ấy đâu có t́m đường t́m điếc cho
tôi nhờ?
Một hồi kiểng vang lên nghe thật dễ
thương. Sao những đêm mưa, nằm
ngủ nướng, cũng vẫn nghe đúng
những tiếng kẻng nhưng tôi có thấy chút
thiện cảm nào đâu?
Tôi hí hửng cho rằng ḿnh sắp được…
cứu khổ cứu nạn. Cứ tưởng
chỉ có ma mới gây khó khăn cho người, ai
ngờ chính người c̣n gây khó khăn cho
người nhiều hơn xa chừng! Cứ
mỗi lần tôi t́m ra một chỗ đường
được để thải quách thứ chất
lỏng tội nợ ấy th́ lập tức phía
trước ḷi ra vài ba chiếc đèn chai đu
đưa kèm tiếng th́ thầm rúc rích. Trời
ơi là con gái! Ở đâu mà tuôn ra nhiều
đến thế? Té ra các lớp Năm cũng
xài chung quăng đường nầy! Cứ
bước bước dừng dừng khổ sở
như vậy suốt quăng đường hơn ba
trăm mét tôi mới t́m ra nơi lách vào một khu
vườn hoang...
Giáo
Sư Ngô Văn Lại
吳文赖老师 <photo>
Tháng 10, 2006, Việt Nam
|