Lương
Thuận Mậu:
Hai năm kết
nối bạn, thầy, cô,
Siết
chặt t́nh thân cách biển, hồ.
Dĩ
văng êm đềm lần lượt kể,
Tương
lai xán lạn miệt mài tô.
Ra
công cặm cụi gây cơ nghiệp,
Dốc
sức siêng năng thỏa ư đồ.
Khêu
ngọn Khải Minh luôn sáng măi,
Rộn
ḷng vang dậy tiếng tung hô.
Phan Chánh Thơ:
Hai năm đeo
bám bạn, thầy, cô,
Mới
rơ thi ca rộng biển, hồ.
Những
mối t́nh xưa dè dặt kể,
Bao
câu chuyện cũ ngại ngùng tô.
Bạn
bè nườm nượp chung bài vở,
Độc
giả say sưa nhận ư đồ.
Thầm
cảm phục ai luôn góp sức,
Thêm
dày trang web, đáng hoan hô...
Hàn Quốc Trung:
Mừng Lễ Tạ Ơn
Mùa lễ Tạ
Ơn, lắm thịt gà!
Ngón
nghề chế biến dốc luôn ra.
Gà
tây, bí đỏ, mua ngoài chợ,
Rau
cải, hành cay sẵn ở nhà.
Bánh
ngọt, đông sương, giam tủ lạnh,
Sườn
heo, tôm nướng, gác ḷ ga.
Ê
hề thức uống, beer không thiếu,
Mừng
lễ Tạ Ơn thế mới là!
Ư kiến của Chi Nhứt:
Web lớn thêm hai tuổi, các thi
nhân cũng lớn theo và câu thơ cũng vậy.
Những lúc c̣n bé th́ sao cũng được, c̣n
lớn lên th́ phải ư tứ. Phải dành sự
chăm lo cho ư 7 phần, lời 2 phần, vần 1
phần.
Thầy ví dụ bằng thơ Yên Đỗ:
Văng vẳng
tai nghe tiếng chích cḥe,
Lặng
đi kẻo động khách ḷng quê...
Vần: Không quan tâm
nhiều, cho cḥe vần với quê.
Lời: - Văng
vẳng: Chỉ tiếng không lớn và ở
từ xa.
- Lặng đi: Tác giả mắng con
chim quấy rầy ḷng ông nhớ đến quê nhà.
Ư: Chích cḥe
thường hót: chít… chít… chít… cḥe… cḥe…!
Nguyễn Khuyến cảm thấy như con chim
giục ông: Kíp… kíp… kíp… về…về! Tây
chiếm đất nước, ḷng ông không yên, ở
lại làm quan là dở, bỏ quan về quê th́ phải
dâng sớ, phải giải tŕnh rắc rối
(cuối cùng ông vịn cớ đau mắt là thứ
chỉ cần chút gịng là xong!)
Ư th́ càng sâu sắc, kín đáo mới là sâu sắc, cao
giá. (cũng nên biết thầy là người duy
nhất hiểu ư một số câu thơ Nguyễn
Khuyến mà mọi sách giảng dạy ở cả hai
miền chưa một ai đề cập).
Khi dùng chữ, phải lựa cho kỹ. Có thể
các em cho rằng "hoan hô" với "tung hô"
không khác ǵ nhau, hoặc tung hô là t́nh h́nh ở…sân vận
động (vừa hô vừa tung mũ lên
trời!) Thật ra tung hô rầm rộ hơn và
chỉ dùng để diễn tả hô "vạn
tuế” v́ thời cổ
đại, vua Vũ đi qua 嵩山, thiên hạ reo vạn tuế, tiếng
dội vào núi, người ta tưởng là núi hô.
Ở những từ khác, người ta mắc
một thứ bệnh rất chung, đó là
tưởng từ nọ dễ hiểu, và ḿnh…
hiểu từ khuya, chộp lấy là dùng ngay, khỏi
cần suy đi nghĩ lại ǵ hết. Bài
thơ bị "đánh bom liều chết” mà không
biết!
Thầy sửa chút ít, rất có thể làm "trâu lành
thành trâu què” v́ thầy
đâu có bằng thú y!
Thân ái,
Ngô Văn Lại
Tháng 11, 2006, Việt Nam
吳文赖老师 <photo>
|