TRẬN CHỬI THỀ…
HỢP ĐỒNG TÁC CHIẾN
Cuộc
chuyện phiếm của đám giáo sư
trường Nữ vào giờ ra chơi đang
đến hồi rôm rả th́ ông cai trường vào
pḥng, ghé tai tôi :
- Bà
Hiệu trưởng mời thầy vào gặp.
Kiểu
"mời" như thế thường là "lành
ít rách nhiều", huống chi hôm cuối tuần
trước, bà bắt gặp "quả tang" tôi
cùng L. đang "xe bên xe" trên đường Duy
Tân (ngày nay lột xác ra Trần Phú) "rách" te tua
tới nơi rồi đây!
Những ai
đă thành "lăo làng" xứ Nha Trang hễ bắt
gặp "một cặp lẻ tẻ" kiểu
ấy trên con đường nhạy cảm nọ
đều cầm chắc rằng... thế nào cũng
có chuyện (!) nhưng riêng tôi với L. hôm ấy th́
xin thề là... "dụng tâm như nhật
nguyệt" (không thể không mượn tạm
lời ấy của nhà thơ Trương Tịch
đời đường!)
Tất
cả hoàn toàn là chuyện t́nh cờ.
Rời quán
giải khát Khả Khánh, tôi gặp L. khi cả hai
lấy xe đạp để cùng chỗ. Tôi
hỏi theo quán tính :
- L.
về hay c̣n đi đâu nữa?
- Em
đi chơi với Thầy!
Câu trả
lời có lẽ đáng đánh giá là dũng cảm
nhất thế giới! Lập tức tôi nhớ
câu nói quen thuộc của dân Pháp đă được
Việt hóa ở mức độ cao : "Đàn bà
muốn là trời muốn!" Đến cả
Trời c̣n phải "ô kê" trong trường
hợp như thế th́ tôi mà sức mấy? Chưa
bao giờ tôi xấc xược tự cho ḿnh
"ngon" hơn trời cả! Xin thề có
trời!
Nếu bà
Hiệu trưởng đ̣i cung cấp sự thực,
liệu tôi thú nhận ḿnh "bị động"
nghe có lọt tai không? Nếu... mở rộng
diện điều tra th́ liệu cô nữ sinh 18
nọ có thừa nhận "lời nói gió bay"
của cô ta không? Ai gặp nguy cơ ấy mà
chẳng chối phăng cho đỡ "rách
việc"?
"Chân
bước vô hồn" đúng như câu hát Nắng Chiều
của Lê Trọng Nguyễn nhưng ḷng tôi th́ đang
rối nùi như cuộn len rơi vào ổ mèo con...
cả năm trời!
Tôi vừa
yên vị th́ bà Hiện trưởng lôi từ kẹp
hồ sơ ra một công văn có chữ MẬT
đỏ rực của tỉnh Khánh Ḥa, đặt
nhẹ trước mặt tôi.
Ngực tôi
nghe th́ thùng nhịp trống đua thuyền ngày
hội. Tỉnh đường... phản ứng
nhanh đến thế được sao? Chết
cha! Không khéo L. là ái nữ của Tỉnh
trưởng cũng nên! Tôi chỉ mới dạy
cô ta hai buổi, biết quái ǵ gia cảnh đâu?
Mấy
vị chức quyền khoái giở tṛ "dĩ tư
vi công" lắm! Chắc tôi phải...
đại nhảy vọt chẳng Cà Mau th́ cũng
Bến Hải chứ chẳng chơi! Cái tṛ
"xe bên xe" thế mà "độc" ghê!
Bà Hiệu
trưởng giục :
- Anh
đọc đi!
Tôi sực
tỉnh cơn suy diễn. Th́ ra thần hồn
đă nát thần tính quá hung tợn làm tôi mê mụ quên
việc đọc tờ công văn nọ.
Thật t́nh th́ gan tôi chẳng đến nỗi quá
"sứa" đến thế nếu hồi
ở Đại học tôi không bị xe quân cảnh xúc
chung với gă bạn, chở đến một quăng
sông đêm vắng vẻ, chứng kiến viên Đại
úy gí súng vào mang tai gă bạn xấu phước
buộc hắn ta phải nhận là tác giả cái
"bầu tâm sự" của cô con gái rượu
và tuân lệnh cưới hỏi đàng hoàng.
Té ra tôi
đă sợ quá nhảm! Công văn nọ
chỉ yêu cầu soạn hai đề thi dịch
thuật : chọn cho Tỉnh hai đoạn
văn hay, phải giữ bí mật triệt
để. Chỉ có thế. (Hú vía!
Cuộc dạo chơi song song ở đường
Duy Tân tuần trước vẫn c̣n nguyên giá trị
kỷ niệm! Chẳng trầy sướt ǵ!)
Tỉnh yêu
cầu các đoạn văn được chọn
phải chưa bị ai trích dịch, tránh t́nh trạng
thí sinh "trúng tủ". Chuyện dễ
ợt! Bởi tôi biết rơ như ḷng bàn tay ḿnh là
chưa có sách Luyện thi nào trích dịch văn...
Trọng Lai cả. Vả lại đoạn
văn tôi "chọn" c̣n chưa được
viết ra kia mà!
Thế là tôi
vào cuộc :
Những ǵ
tôi yêu.
Tôi yêu tổ
quốc tôi trải mấy ngh́n năm lịch sử,
biết bao máu xương đổ xuống cho công
cuộc đánh đuổi ngoại xâm, bảo vệ
chủ quyền.
Tôi yêu quê
hương tôi với những cánh đồng rập
rờn sóng lúa mượt xanh, điểm những cánh
c̣ trắng mướt bay lả bay la...
Cứ
thế, tôi yêu bác nông phu cần cù lam lũ đến
cô gái quê duyên dáng mặn mà, những nữ sinh hồn
nhiên nhí nhảnh, những em bé trong trắng thơ ngây,
vv... và vv... Nói tắt một lời là chưa bao
giờ tôi yêu hung hăng ồ ạt đến
thế.
Măi
đến một hôm nọ, tôi ghé quán Ba Mập trên
đường Hoàng Tử Cảnh nhân dịp nhớ
da diết món cơm tay cầm ở đấy.
Tôi t́m xong
một vị trí thuận viện cho việc vừa
ăn vừa ngắm th́ một toán thanh niên tấp
đến dừng xe đạp thật bừa băi
rồi ùa vào quán như cơn lốc, lực
lượng cỡ mươi tên.
Không rơ có
việc ǵ mà họ kéo ghế khá thô bạo, gă nào
mặt mũi cũng phừng phừng, có lẽ
chờ ba ngày nữa cũng chưa chắc t́m nổi
một chút tươi cười, kể cả nhác
thấy bóng hồng mê ly!
Tiếng kéo
ghế không b́nh thường ấy chưa lặng
hẳn, sau lưng tôi đă có kẻ bật câu chửi
thề :
- ĐM,
Trọng Lai là thằng chó nào vậy bay?
"Chà!
Sao lại có tên khiêu khích táo tợn đến thế
được nhỉ? Trọng Lai chính là tôi
chứ đâu phải là... thằng chó nào?"
Thế rồi kẻ này một câu, kẻ khác một
câu, mạt sát "thằng cha Trọng Lai" nọ
chả chút khoan nhượng. Cả một tṛ tung
húng tập thể như trên bàn xiếc. Lại
toàn "đàn ông con trai" với nhau nên xài...
"tục ngữ" thoải mái! Gần như
gă nào cũng góp lời, tranh nhau chửi
được một câu mới chịu cam tâm.
Tôi "tích đức" đến mấy cũng
hoài công.
Tôi ṭ ṃ...
muốn chết, nhưng phía nghe chửi chỉ có
một ḿnh tôi, quay mặt lại là lộ ngay nếu
có kẻ quen mặt. Tôi thèm nhận diện kẻ
"châm ng̣i nổ" nên vớ lọ nước
mắm rảy thêm vào vịm cơm, cố ư
văng lên mu bàn tay một giọt để có cớ
t́m đếm lavabo ở góc pḥng. Té ra vẻ
mặt y quá "sữa", chẳng một nét
bặm trợn nào như tôi đă h́nh dung về gă.
Cơn
chửi đă đi vào trạng thái râm ran.
- ĐM, "bay
lả bay la" là chuyện người ta hát c̣
lả, mắc mớ... chó ǵ mà lăo ta đưa vào
bài dịch? Tiên sư thằng chả... Mày
dịch ra sao?
- Tao
dịch tiếng bồi thôi, đại khái tao hiểu
là... "những chú c̣ bay chậm răi nhẹ
nhàng"...
- C̣n
"ngây thơ" có phải tiếng Pháp là na-ïf không
hả?
- Thơ
ngây chớ! Đúng, tiếng Pháp là na-ïf, giống cái là
na-wơ...
Một gă
vỗ đét vào đùi :
-
Ơrêka! Hèn chi người ta miêu tả những
cô gái giả vờ ngây thơ là "giả nai"!
Gă khác
cười to :
- Ha ha!
Cao-siêu-xiêu-vẹo rồi con ơi! Giả nai là
giả làm con nai trong bài thơ Tiếng thu của
Lưu Trọng Lư kia :
Con nai vàng ngơ ngác,
Đạp trên
lá vàng khô...
Vậy
"giả nai" là làm bộ ngơ ngác chớ không
phải giả vờ ngây thơ! Chịu thầy
chưa?
Họ căi
nhau chẳng thể ngă ngũ, nhưng điều có
thật là chính ông Trọng Lư đă "cứu"
ông Trọng Lai... một bàn thua trông thấy! Thoát
nạn!
Rời quán
Ba Mập, ngồi trên yên xe rồi tôi vẫn trù
trừ chưa nổ máy, cố ngoái lại nh́n rơ
bọn họ lần nữa. Có lẽ như là
quyến luyến.
Quái lạ
thật! Ở đời có những thứ mới
động tới thấy đắng nhưng
nhấm nháp lại sinh ghiền. Như cà phê
chẳng hạn. Trận chửi thề này h́nh như
cũng vậy...
Ngô Văn Lại
07/2005
|