CÂU CHUYỆN

 

 

Sontra Beach, Danang, Vietnam

 

 

 

 

Trích đăng từ một câu chuyện do thầy N.V.L kể cho 1 cựu học sinh.

 

KHAIMINH.ORG

 

 

 

Chuyện xảy ra năm 1952.  Kẻ sém thành nạn nhân là một cô gái quê đang tuổi dậy thì (và cầm chắc là trinh nữ) có nước da rất ư trắng trẻo mịn màng.  Cô ta bị bắt cùng chuyến bố ráp của đơn vị bảo vệ an ninh sân bay Ðà Nẵng với thầy, nhốt cách thầy một bức vách.  Phòng giam của thầy rộng vừa kê đủ bộ ván, ngon nhất vì nhốt có hai người.  Phòng cô ta nhỏ hơn, chỉ có thể kê vừa chiếc giường cá nhân thôi.  Cô ta bị giam chung với cô bạn gái, nhan sắc trái ngược.

 

Cô ta tên X.  Chuẩn thủ phạm tên T., phụ trách việc giam giữ.  Hắn hung ác, tướng dâm đãng rất rõ và có lẽ trong quá khứ, hắn đã nhiều lần thành công trót lọt.

 

Hôm ấy, lúc sắp đi ngủ.  X. gõ vách bảo:

 

- Anh L. ơi!  Cả ngày hôm nay thằng T. cứ nhìn trộm tui hoài!  Nhứt định đêm nay có chuyện.  Hễ tui la lên thì anh la phụ cho to nhé!

 

Thầy nhận lời.  Quả nhiên vào khoảng mười giờ đêm, tiếng khóa phòng giam nghe lách cách.  X. nói nhỏ:

 

- Anh L!  Ðó... đó!

 

Bên này vách, thầy giả giọng ngái ngủ, tằng hắng rồi cất tiếng nhừa nhựa:

 

- T. đó hả con!

 

Ngoài kia tiếng đập cửa cái rầm!  T. gầm lên:

 

- Ð. M.  thằng giáo sư!

 

Nghĩ lại thật buồn cười.  Hồi mở khóa thì hắn rón rén mở thật nhẹ nhưng lò xo của khóa lại "không hiểu ý" người mở nên "cách" một tiếng giữa đêm khuya, to đến mức cách  hai lần vách mà vẫn nghe rõ.  Vậy mà khi bể chuyện làm ăn, hắn quên phứt việc rón rén, dập cửa mạnh vang lên gần nửa xóm, lại còn gầm câu chửi chứa cả tấn tức bực ấy thì nhỏ nhẹ sao được?  May cho hắn là phòng giam ở chỗ quá thấp, lại cách trại lính một khu văn phòng rộng lớn.

 

Còn thầy, quả là một tên tù quái quỉ nhất thế giới!  Nói là duy nhất thì đúng hơn.  Ai đời tù mà gọi trực tiếp cai ngục là "con" bao giờ?

 

Hắn bỏ đì.  X. không gõ vách, chắc là ngủ ngon.  Gã bạn giam chung cũng ngủ, chỉ có thầy là chong mắt đoán mãi, không biết ngày mai tên T. "đền đáp" ra sao.

 

Sáng ra, T. mở khóa xong giật mạnh cánh cửa, quát lớn hơn mọi ngày:

 

- Ra!

 

Là phận tù, nghe quát như thế tất nhiên ra chậm là ăn đòn, thành thử mỗi người đều lật đật và cứ ra khỏi cửa là ngã chổng vó.  Nguyên vì trong phòng giam tối mịt, bước ra từ từ, chờ ánh sáng lọt vào dần dần thì không sao.  Hôm ấy hắn giục gấp, bên ngoài lại nắng chang chang.  Thì ra hắn ngượng chuyện đêm trước nên bỏ mặc cuối cùng bất đắc dĩ phải mở cửa để tù còn lo vệ sinh cá nhân.

 

Cả khu căn cứ vắng tanh.  Bọn giặc đi càn quét tất.  Chỉ có vợ con viên chỉ huy ở tít bên kia cái sân mênh mông, xe cộ ra vào chỉ cần vòng chứ khỏi trở đầu.

 

Lão cai ngục lú lẩn đến mức sai phái mọi tù khác đi làm tạp dịch quanh sân và khu gia binh, chỉ giữ lại thầy và hai cô gái kia cùng gã giam chung với thầy.  Có lẽ hắn nghĩ số tù ở phòng giam còn lại, cũng cách vách như thầy, không biết trò động trời của hắn.

 

 

- Thằng giáo sư!

 

Hắn gọi vậy vì khi khai cung, thầy xưng làm nghề dạy học (thực s thầy bắt đầu nghề giáo với mấy chục học trò nhỏ).

 

Thầy ngó chăm chăm mặt hắn để quan sát.  Hắn lại tưởng thầy kể tội ngầm nên càng cay cú, trừng mắt:

 

- Giặt đồ!

 

Có vẻ hắn cũng hơi nê nể thầy vì đôi lúc thầy trả lời bằng tiếng Pháp với hai tên sĩ quan chỉ huy.  Hắn sợ thầy tâu thẳng thì gay.

 

Thầy bước tới thành giếng, múc nước.  Ðổ cho đầy bể giặt phải múc hơn hai chục gầu, tức múc hơn 100 ký nước.  Mùa hè, giếng sâu, cả đêm thức suốt, sáng nhịn đói, việc tạp dịch ấy đáng coi là trừng phạt đích đáng lắm rồi, nhưng đấy chỉ mới là phần khai vị của "bữa tiệc" hành hạ mà hắn quyết... đền đáp.

 

Thấy tội nghiệp, người bạn tù cùng phòng thầy nhặt chiếc gầu khác múc phụ, bị hắn xáng cho một bợp tai:

 

- Ð. M.!  Ở tù mà “đoàn kết” hả?

 

Hắn vơ tất cả áo quần trong phòng ngủ tập thể ném ra.  Thầy đếm thật to cho hắn vô phương vu vạ.  62 cái tất cả!  Quân số an ninh chỗ ấy chỉ chừng non 15 đứa, như vậy có nghĩa là thầy giặt toàn bộ quần áo có trong trại, kể cả trong rương nữa cũng nên.

 

Tuy chúi mũi vào núi quần áo (có cái nguyên cả vết gấp!) nhưng thầy vẫn căng mắt cảnh giác ngầm.  Ðúng như thầy dự đoán, bất thình lình hắn ném vào đầu thầy tảng xà phòng 1kg tức vuông vức mỗi cạnh 15cm.  Trúng nhằm chỗ hiểm, chết lịm phải cấp cứu như chơi.  Do canh chừng kỹ nên thầy kịp cúi thụp xuống, cục xà phòng trúng vào thành giếng, trượt thêm một phát, phóng tuốt ra bên ngoài hàng rào thép gai, tõm vào ruộng nước, muốn thu hồi, phải lội ruộng hoang mất cả giờ nhưng chưa chắc tìm ra.  Hắn chơi đòn hiểm, mất oan cục xà phòng phát dùng cho cả tháng của hắn.

 

Xát xà phòng, đánh bàn chải vào bấy nhiêu quần áo vải kaki, lại làm vào lúc bụng đói sôi ục ục.  Nếu biết chắc kết quả thế này thì hồi hôm giả bộ ngủ quên quách cho xong.

 

Cứ tưởng hắn chơi quyền cước vài phút gì thôi.  Mấy ngày sau đó, tay thầy không rửa mặt nổi, cơ bắp như bị.. tiêu diệt hoàn toàn!  Cái thằng "con" trời đánh ấy hại bố hắn đến thế là cùng!  Nếu đêm trước thầy kịp khôn ngoan kêu lên:  “Nhịn đi cụ lớn ơi!” chắc tình cảnh không đến nổi thế.

 

Màn cuối mới là tuyệt chiêu.

 

Cả bọn đi càn về, đầy mồ hôi và bụi bặm.  Ðứa nào cũng chăm chăm về đến trại là túa ra giếng.  Ở đấy chúng thấy toàn bộ quần áo đều phơi hết trên hàng rào thép gai.

 

Quá sửng sốt và không biết lấy gì để thay, mới tắm xong lại phải mặc đồ bẩn, đứa nào cũng cáu, réo tên T. ý ới.  T. nín thin thít trong nhà xí.  Thầy rất tin là hắn không có thứ nhu cầu “đại bất tiện” ấy.

 

Hết chuyện.

 

N.V.L.

Tháng 6, 2007.

 

 

 

 

 

 

请阅读吳文赖老师佳作 * Xin mời đọc một số tác phẩm cuả Giáo Sư Ngô Văn Lại.

 

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿電子郵件請寄 ***

Bài vở & hình ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

http://KhaiMinh.org

 

 

 

 

Copyright © 2005 - 2007 KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer