Từ dạo ấy anh tìm đường hỏi
lối,
Tan học
về bước theo dõi từ xa.
Ði sau em
cho tới tận thềm nhà,
Rồi
thầm bảo chuyến này ta trúng mánh.
Từ dạo ấy nhỏ ít đường
né tránh,
Giờ
đến trường anh đứng sẵn ngoài sân.
Nhỏ
vừa vô anh tìm cách đến gần,
Chân búng
mạnh rồi phi thân như chớp.
Từ dạo ấy mình ngồi chung một lớp,
Má đồng
tiền đã choáng ngợp hồn anh.
Nơi
sân banh hết còn thích tranh giành,
Mắt
dán chặt nhìn bờ thành cuối ngõ.
Từ dạo ấy ra về mơ dáng nhỏ,
Lời
mở đầu ai biết tỏ sao đây.
Không giải
bày sợ gió cuốn tình bay,
Lòng tự
hứa từ ngày mai ráng học.
Từ dạo ấy thường chăm lo mái
tóc,
Tìm
thơ tình nghiền ngẫm đọc từng
chương.
Thấy
dáng em anh tưởng thấy thiên đường,
Sau buổi
học nhìn sân trường quyến luyến.
Từ dạo ấy miệt mài bên ngọn nến,
Kết
vần thơ sớm gởi đến tay em.
Ngày hôm
sau trao vội trước sân thềm,
Rồi
hối hả anh chạy liền mất dạng.
Từ dạo ấy em bằng lòng kết bạn,
Chân anh
đi trong loạng choạng men say.
Cảm
ơn em đã đón nhận tình này,
Trong bể
khổ anh gặp may, lắm phước...
Từ dạo ấy đường đời
mình chung bước,
Cảm
ơn trời cho con được nên duyên.
Cảm
ơn đời trao cuộc sống bình yên,
Cảm
ơn nhỏ tình không phiền, khổ lụy.
Tuấn
Phong 俊峰
Bắc California, U.S.A. , 01/2007
|