ÐƠN

 

 

 

Có những chiều nắng vàng lên thảm cỏ,
Ta ngồi đây dõi mắt ngóng mông lung,
Từng cơn gió thoảng đưa mùi hương lại,
Em chập chờn ẩn hiện ở trong tôi.

Nơi anh ở có dòng sông tuyệt đẹp,
Lượn quanh co theo sườn núi chân đồi,
Và bên kia tàng cây che bóng mát,
Biết bao người tâm sự hẹn thề nhau.

Rồi những buổi chiều về trong nắng nhạt,
Nỗi nhớ về em lan cả trong tim,
Nỗi đau thương nặng trĩu mãi trong lòng,
Anh cô độc ôm tình trong nắng úa.

Cảnh chiều về sao lòng ta tê tái,
Ðiếu thuốc thơm đắng chát cả bờ môi,
Nơi hoang vu im lặng ngắm mây trời,
Từng sợi khói thả đều theo hơi thở.

Em hãy đến tìm anh nơi bến đợi,
Tàng cây kia bóng mát vốn quen dừng,
Mình nghĩ ngơi đôi phút cạnh dòng sông,
Khi nào thấy trên đường đời mệt mỏi.

Hãy về đây lòng anh đang chờ đợi,
Chốn yêu thương tha thiết giấc mơ hồng,
Hãy sát lại gần anh làn tóc rối,
Sát lại gần, gần nữa hởi em yêu.

Ôi giấc mơ khi nào thành hiện thực,
Hởi trời xanh có thấu hiểu lòng ta,
Chung quanh ta cảnh vật vẫn hững hờ,
Ðành chấp nhận ôm mối tình cô quạnh.

Trong cô tịch ta lặng lẻ cuối đầu,
Tìm hoa rụng lạc loài trên thảm cỏ.
Ta đứng đó một mình như tượng đá,
Nỗi cô đơn như chiếc lá vàng rơi.

Nơi xa thẳm vang vọng tiếng kinh chiều,
Nương theo gió quyện hòa cùng trời đất,
Tiếng gọi con ơi ới những mẹ già,
Làm dịu bớt niềm đau trong khoảng khắc.

Ta loay hoay trong nỗi nhớ điên cuồng,
Vẫn ôm mãi những niềm đau tuyệt vọng,
Tấm thân này như chiếc lá nhẹ buông,
Mong gió hởi cuốn giùm ta đi nhé.

Trần Hưng

02/2006, California, U.S.A.