RỤT RÈ  -  QUÊ TÔI  -  MƯỜI HAI BẾN NƯỚC

 

 

 

RỤT RÈ

 

Nhà nàng ở cách nhà tôi,

Một con  sông nhỏ nước trôi lục b́nh.

Nàng buồn càng thấy thêm xinh,

Nàng vui như nước lung linh giữa trời.

Bóng chiều dần xuống chơi vơi,

Ngập ngừng muốn ướm trao lời bóng thôi.

Trách người hay trách riêng tôi,

Sao gió không gọi mời nàng trên cao?

Tại hôm qua trận mưa rào,

Làm cho lầy lội đường vào t́nh yêu.

Ngày mai chắc phải nói nhiều,

Khắp trong thiên hạ tôi yêu thương nàng.

Bổng dưng một chiếc đ̣ ngang,

Giật ḿnh tôi hỏi phải nàng hay không.

Nắng lên xanh ngắt ruộng đồng,

Mong nàng đừng vội lấy chồng bỏ tôi!

Xin trời nửa bóng trăng soi,

Nửa trăng c̣n lại cho tôi tặng nàng…

 

 

Thành Liên

Vancouver, Canada, Tháng 12 Năm 2005

 

 

QUÊ TÔI

(Tặng các công dân Khải Minh có quê quán trong ṿng bán kính 33 km từ Đèo Cả)

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Cô láng giềng xinh che nón mỉm cười.

Những bông đào, bông khế chớm tươi,

Thoang thoảng đó đây hương mùi rạ mới.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

D́u dặt tiếng ḥ tiếng hát trên sông.

Trai gái đua nhau tác nước trên đồng,

Luống mạ lên xanh kịp mùa ruộng cấy.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Có biển hồ xanh đáy nước soi ḿnh.

Bóng mái đ́nh làng rêu phong cổ kính,

Dăy núi xa mờ lơ đăng b́nh minh.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Có bà mẹ già tựa cửa chờ con.

Lũy tre làng với những búp măng non,

Bông gạo trắng phau sân trường vườn trẻ.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Bên cạnh bờ ao em bé thả diều,

Dưới bóng dừa xanh gió thoảng hiu hiu,

Kẻo kẹt vơng đưa tiếng bà ru trẻ.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Với những đêm trăng trai gái trong làng,

Muá hội trăng rằm Trung Thu lấp lánh,

Khắp nẻo thôn làng đèn nến sáng choang.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Bên những lọ vôi khói tỏa cay nồng.

Những ụ trầu xanh vừa mới ướm phân,

Bông cau trắng toả hương nồng thơm ngát.

 

Mai tôi về quê tôi Bàn Thạch,

Đá Bia già nhón gót níu mây xanh.

Đèo Cả khom ḿnh chờ ôm sóng bạc,

Vang vọng đó đây điệp khúc thanh b́nh.

 

 

Ngô Tuyết Nga

Vancouver, Canada, Tháng 12 Năm 2005

 

 

MƯỜI HAI BẾN NƯỚC

 

Từ em bẻn lẻng gật đầu,

Trồng đôi qua đỏ trầu cau rượu nồng.

Trao đời chưa biết đục trong,

Như cơn quay lượn theo ṿng thời gian.

 

Từ hoa rực rỡ bên đàng,

Pháo hồng phủ kín bên hàng song thưa.

Trăm năm biết mấy cho vừa,

Tri âm trao gởi nắng mưa giữa trời.

 

Từ đêm giọt nước mắt rơi,

Vẫy tay giả biệt quăng đời thênh thang.

Thuyền neo bến khách mơ màng,

Mấy sông phải vượt, mấy ngàn phải qua.

 

Bao mừng vui, mấy xo't xa,

Hoa trong vườn nắng chan hoà miên man.

Thắm tươi hương sắc xênh xang,

Hay cô đơn đếm thời gian dật dờ…

 

 

Ngô Tuyết Nga

Vancouver, Canada, Tháng 12 Năm 2005