Xuân
về Cha có hay!
Thương
Cha đã yếu gầy;
Giấy
mực tàu chúc tho.
Con kính
viết xuân này .
Cha run
cười nhìn trẻ:
"Cha
chúc con mạnh khỏe,
Hãy vui xuân
vạn ngày!”
Mắt xa
vời nhắc khẻ.
Khi xưa
con còn bé,
Mẹ từ giả cuộc đời
Con ôm Cha gào khóc:
"Mẹ
đâu rồi Cha ơi???"
Môi
cười mắt lệ rơi,
Muốn
nói sao nghẹn lời:
"Cha
con mình có nhau,
Vạn
ngày nữa Cha ơi !!!"
Một
thân không quãng ngại,
Dưỡng nuôi ba con khờ.
Ơn Cha như nuí Tháí,
Lòng thương con vô bờ.
Năm tôi vào mẫu giáo,
Cha mang từng bánh, xôi;
Sân trường Cha đứng đợi,
Trao con út mồ côi!!!
Rồi dần theo năm tháng,
Tôi theo học trường xa.
Chiều hươ'ng về quê cũ,
Chạnh lòng, nhớ thương Cha.
Lớn lên làm cô giáo,
Về dạy lại trường xưa;
Sân trường Cha đem áo,
Chờ con dưới trời mưa.
Nắm
tay cha gầy guộc,
Trao
thư Xuân thầm ước:
Con sẽ
viết Xuân sau,
Nhìn Cha
buồn thắt ruột…
Ngô Tuyết Quyên 吴雪娟
Xuân Bính
Tuất, 2006, Edmonton, Canada
|
PHỤ CHÚ Cuả
Người Đăng Bài:
Người đời cho rằng: Khi xưa người Ăng
Lê buộc người Trung Hoa ký giấy nhượng
Hương Cảng làm thuộc điạ đã
chọn 99 (九九) năm với một ngụ ý lâu dài muôn
thuở. Lý do: Chữ九九 cùng âm với chữ久久 (cửu cửu).
Với sự hiểu biết đó , trước
khi đăng bài thơ này, người đăng bài
đã hỏi tác giả có sự trùng hợp hay hàm ý gì
chăng khi đã chọn 9 đoản khúc cho bài thơ
đó. Ý vị thay, tác
giả đã cho biết:
" Cửu (九) khúc chúc thư, ngầm thầm
chúc người Cha già được tuổi
thọ trường cửu (久)…”
Tuyết Sơn Tùng
|