EM  GÁI  CAO  NGUYÊN

 

Gởi người “em gái” cao nguyên đất đỏ Pleiku, Việt Nam

 

Anh còn nhớ áo em màu hoa nắng,

Bóng thời gian dài lắm ở chung quanh.

Em đừng đợi và xin em cứ bước,

Bởi bên anh ớt tỏi mắm tiêu hành…

Và lở kho nồi cá nục kho rim,

Càng giữ lửa càng tình sâu đau nặng.

Đóa hoa xinh ngày xưa thời giong rủi,

Nay chỉ còn trăn trở giấc chiêm bao…

 

Ngô Khôn Mừng (Di)

2005, California, USA

 

 

 

 

Xin trả lời…

 

Thơ anh, em đã nhận hôm qua,
Gợi nhớ lúc xưa ở cạnh nhà.
Anh ghé sang thăm sau buổi học,
Em chờ tựa cổng ngóng trông ra.
Cá kho món ruột em thường nấu,
Tiêu ớt quá cay anh hít hà.
Đưa tiễn một lần xa trọn kiếp,
Nhớ ngày tay vẫy ở sân ga…

 

Hoài Mai

2005, “Xin Đừng Hỏi Ở Đâu”

 

 

Ôi nhớ ngày tay vẫy ở sân ga,

Trên chuyến tàu từ Nam ra tới Bắc.

Anh không hề chợp mắt, nghĩ không ra,

Vì sao để lại một bầu trời hiu hắt.

Bao nhiêu năm anh vẫn còn thắc mắc,

Đã vì đâu anh ngoảnh mặt đi ra.

Cá kho tộ quá nhiều hành tỏi ớt,

Anh hít hà sợ quá phải đi xa…

 

Phan Tiên Sinh

2005, California, USA

 

 

Nhận được thư anh em nhớ mãi,

Cho biết là anh đi học xa.

Em buồn tựa gối cây khô héo,

Nhớ nhung luyến tiếc tả không ra.

Mỗi lần hà hít mỗi lần nhớ,

Bằng nồi kho cá thật là cay.

Để anh vẫn nhớ người em nhỏ,

Cùng anh chia sẽ buồn hay vui.

 

Huệ Hạnh

2005, Texas, USA