1
Có sá ǵ đâu một chữ
yêu,
30 năm chẳng nhận được bao nhiêu.
Nay đà tóc bạc không màng đến,
Ngược lại t́nh kia vẫn cứ kêu.
Ban Mê Lăng Tử
2
Nặng nợ ai mang một chữ yêu,
Cho đi đừng đếm đă bao nhiêu.
Mai này nhớ lại thời c̣n trẻ,
Sẽ thấy t́nh ḿnh vẫn măi kêu.
Cao Nguyên Bá
3
C̣n nhớ thuở nào một chữ yêu,
Gặp người trong mộng chẳng bao nhiêu.
Vẫn thương vẫn nhớ người nào đó,
Nay đă già rồi mới dám kêu.
Thẫn Thờ
4
Nào có bao giờ quên chữ yêu,
Tuy rằng không gặp được bao nhiêu.
Thật là nhung nhớ thời xưa ấy,
Giờ tuổi về chiều vẫn cứ kêu.
Tạ Long Nữ
5
Khẻ gọi tên ai với chữ yêu,
Hương xưa c̣n lại được bao nhiêu.
Tim ta ấp ủ trọn đời măi,
Người hỡi! Cố nhân nhớ gọi kêu.
Nam Hàn
6
Cũng tại chỉ v́ một chữ yêu,
Trong ḷng thổn thức những bao nhiêu,
Nhưng ai đâu biết chỉ ḿnh biết,
Bởi vậy ngại ngần mở miệng kêu.
Thẫn Thờ
7
Vẫn nhớ trọn đời một chữ yêu,
Tháng ngày kề cận chẳng bao nhiêu.
Vẫn luôn tơ tưởng trông ngày tháng,
Xào xạc mưa rơi tưởng "nhỏ" kêu.
Cao Nguyên Bá
8
Ghi măi trong ḷng một chữ yêu,
Tên anh khẻ gọi được bao nhiêu.
Không sao qua khỏi sự thương nhớ,
Bà Nguyệt ông Tơ chẳng gọi kêu.
Tạ Long
Nữ
9
Một phút nhẹ ḷng đă lỡ yêu,
Tháng ngày chồng chất biết bao nhiêu.
Đường trường vạn lư chữ xa cách,
Lặng vắng tâm tư lời ai kêu.
Khí Dân
10
Nhớ người t́nh cũ tuổi đang yêu,
Hoa nở má hồng chỉ bấy nhiêu.
Ngất lịm hồn tôi đôi mắt ấy,
Đêm khuya thức giấc mơ màng kêu.
Tiếu Diện
11
Làm sao giải nghĩa được
chữ yêu,
Bâng khuâng xao xuyến một buổi chiều.
Lá thư chưa mở đà khép kín,
Thôi th́ đừng hỏi nghĩa chữ yêu.
Vô Ưu Thảo
12
Trôi theo nỗi nhớ bởi v́ yêu,
Lời nói ngày xưa giờ khổ nhiều.
Xé nát tim anh em có hiểu,
Ngh́n năm giọng ấy xin đừng kêu.
5 X. D.
|
13
Duyên nợ trớ trêu ai thấu hiểu,
Thế gian lăng nhăn thật khổ nhiều.
Thương người bị trêu đă lỡ duyên,
Cổng chùa từ bi mở v́ yêu.
Năng Thắng
14
Đêm viễn xứ bâng khuâng nhớ thương,
Trong màn đêm lạnh dần hơi sương.
Tha phương gió rét không t́nh sưởi,
Nỗi nhớ về em kiếp vấn vương.
5 X. D.
15
Tuổi lớn xế chiều chuyển muối tiêu,
Anh hùng hào kiệt chết v́ yêu.
Đời người khổ lụy yêu chẳng
đặng,
Đêm đến giật ḿnh khỏi réo kêu.
Năng Thắng
16
Ráng sức học cho thuộc chữ yêu,
Mong t́nh gieo phải đất ph́ nhiêu.
Nào ngờ hạn hán t́nh khô héo,
Ngước mặt nh́n trời chẳng dám kêu.
Cao Nguyên Bá
17
Lâu lắm hồi xưa tưởng được yêu,
Nào ngờ ḿnh biết chẳng bao nhiêu.
Đau ḷng uất ức không ai thấu,
Chỉ kéo ông trời mà réo kêu.
Thẫn Thờ
18
Già trẻ mọi người đều muốn yêu,
Hỏi chi chữ ấy giá bao nhiêu.
Nợ duyên trời định đừng buồn
nản,
Bồi đấp cho t́nh rơ tiếng kêu.
Cao Nguyên Bá
19
T́m đâu, há dễ được chữ yêu,
T́nh gieo đất phước nở hoa nhiều.
T́nh cho càng nhiều càng thơ mộng,
Ngẩng mặt nh́n trời cảm ơn kêu.
Cỏ Vô Ưu
(Vô Ưu Thảo)
20
Ngàn xưa đến giờ chỉ v́ yêu,
Lắm kẻ chẳng cần nhận bấy nhiêu.
Có thể cho và không hối tiếc,
Được danh "Lăng Tử" thật là kêu.
Ban Mê Lăng Tử
21
Lăng tử trọn đời khổ vẫn yêu,
Cho nhiều nhưng chẳng nhận bao nhiêu.
Măi cho luôn vẫn thấy c̣n thiếu,
Khổ lụy chưa từng mở miệng kêu.
Cao Nguyên Bá
22
Chữ yêu vô giá khi biết yêu,
Trời cao đất rộng cũng phải ch́u.
Thế giới đông người nhường hai
kẻ,
D́u dắt chân t́nh yêu tiếng kêu.
Vô Ưu Thảo
23
Làm sao biết được ta
đà yêu,
Sáng ngóng trưa trông chiều
nhớ nhiều.
Bổng thức tim già… t́nh
mới chín,
Lù khù bướng bỉnh
chẳng thèm kêu.
Thự Quang
24
Thương nhớ một
đời ḷng đậm yêu,
Đường đời ta bước c̣n bao nhiêu,
Đêm trăng ta nhớ ḷng man mát,
Tí tách hạt mưa ḷng măi kêu.
57
|
Bài #1
Làm sao cắt
nghĩa chữ yêu,
Mơ hồ trừu tượng khổ sầu v́ yêu.
Anh hùng không thoát ải yêu,
Nhân danh vua chúa ngôi từ v́ yêu.
Dân hèn, sang quí cũng yêu,
Không ai tránh khỏi mỹ miều t́nh yêu.
Xưa nay cũng tại chữ yêu,
Nên danh hoặc hũy bởi v́ sự yêu.
Tạ Long Nữ
Bài #2
Ai
mà chẳng biết t́nh yêu,
Con
tim réo rắc ít nhiều v́ yêu.
Âm
thầm lặng lẽ cứ yêu,
Người
đâu biết được mà ch́u để yêu.
Yêu
cuồng yêu vội cứ yêu,
Khi
nào găy cánh tiêu điều hết yêu.
Bẽ
bàng ta vẫn c̣n yêu,
Mưa rồi
trời sáng ch́u nhiều được yêu.
Già
Xim
|
Bài #3
Cần chi hỏi nghĩa
chữ yêu,
Nhiều người ngớ ngẩn tiêu điều: Tại yêu.
Trẻ thơ ráng học chữ yêu,
Lớn lên đụng độ ít nhiều: Bớt yêu.
Cô đơn lại muốn được yêu,
Gặp người duyên dáng mỹ miều: Càng yêu.
Ai ơi, hăy ráng mà yêu,
Người nghèo, vua chúa cũng liều: Ham yêu.
Tuấn Phong
Bài #4
Đời
người mấy thuở được yêu,
Mong sao đừng có tiêu điều v́ yêu.
Mỗi người mỗi cách để yêu ,
Bạn bè so sánh thật nhiều người yêu.
Một khi đă lỡ thầm yêu,
Tiền ra như nước bao nhiêu cũng yêu.
Ai ơi xin nhớ chữ yêu,
Không tài không sắc cứ liều mà yêu...
Thơ Thẩn
|
MĂI HOÀI
VẪN ĐỢI
Ḷng tự nhủ hăy thôi đừng nhớ,
Nhưng sao ôi! Vẫn nhớ quá thôi,
Năm xưa người nói cùng tôi,
Non ṃn biển cạn đường đời có nhau.
Tôi tin yêu những lời nói ấy,
Ḷng an b́nh cùng thuỷ với chung,
Tháng năm hiu hắt lạnh lùng,
Người đi, đi măi mịt mùng tôi trông.
Quan
hà cách trở muôn ngh́n dặm,
Ai hỡi! Cho tôi nhắn đôi ḍng,
Nhắn người năm cũ tôi thương,
Có hay tôi vẫn một ḷng nhớ nhung.
Dù
người có quên chung cùng thủy,
Hoặc vô t́nh ră thủy chia uyên,
Nơi đây bến vẫn đợi thuyền,
Thuyền ơi! Có biết miên triền bến trông.
Nước
biển đông cạn cùng hết chảy,
Tấm ḷng này chẳng đổi chẳng thay!
Măi hoài vẫn đợi nơi đây,
Chờ ai trở lại sum vầy như xưa.
Long Tiểu Muội
2006, Houston, Texas,
U.S.A
|