RIÊNG TẶNG
MỘT NGƯỜI
Ta may mắn
có một người để nhớ,
Dù
đời mình luôn dở dở ương ương.
Nhờ có
em ta thức trắng đêm trường,
Ðem
thao thức trị vết thương vô vọng.
Mong gặp
mặt để tim lòng đánh trống,
Mỗi sáng
hôm ra đứng ngóng bóng hồng.
Người
đi xa có quay lại nhìn không,
Hay quên lãng
mối tình nồng thủa trước?
Ai là kẻ
quên lời thề, hẹn ước,
Ðành bỏ
đi theo những bước chân nhanh.
Cố tình
quên bao mộng dệt chưa thành,
Vì chẳng
nợ hay vì danh chưa toại?
Bao ngày tháng
ta vẫn hoài tự hỏi,
Bởi
vì đâu mình lại lỗi hẹn thề.
Vì ông Tơ say rượu lạc cung mê,
Hay bà Nguyệt
đã vụng về từ sớm?
Kêu lạc
giọng, chạy quanh tìm khắp xóm,
Nhưng
người xưa đã quên chốn thân quen.
Say lầu
sang vui rượu ngọt môi mềm,
Chuyện
dĩ vãng người đã dìm đáy biển?
Ngày giã biệt
vì không quyền đưa tiễn,
Suốt
năm dài lặp thuộc tiếng ngóng trông.
Lễ tình
nhân tay ôm chặt đóa hồng,
Chờ mệt
mỏi nên màu bông nhạt sắc…
Tuấn Phong 俊峰
California, U.S.A., 02 February 2007
Tình muốn quên sao
trong ta vẫn nhớ,
Thuở học trò
mình một cặp uyên ương.
Cùng sánh vai tung
tăng bước đến trường,
Lòng mơ ước
một tương lai hy vọng.
Em đừng nghĩ
trái tim anh để trống,
Bởi trong anh em
như một đóa hồng.
Chuyện hẹn hò
thuở ấy em nhớ không,
Mong em nhớ tình
mình từ thuở trước.
Ngày tình nhân đôi ta
cùng hẹn ước,
Dẫu tháng ngày có
dõi bước qua nhanh.
Những dấu yêu
vẫn xa lắc chưa thành,
Anh vương vấn
khi tim lòng chưa toại.
Có những đêm
anh thao thức tự hỏi,
Nhớ về em và
nhớ những ước thề.
Ðể từng
đêm anh như lạc cõi mê,
Trong giấc mộng
mong gặp em thật sớm.
Hôm nhớ em anh dạo
quanh làng xóm,
Ði lang thang tìm kỷ
niệm thân quen.
Nhớ về em những
ôm ấp môi mềm,
Trong sâu thẳm
như lời ru của biển.
Ngày xa nhau không một
lời đưa tiễn,
Tình vẫn còn nên anh
mãi ngóng trông.
Trái tim anh vẫn in
đậm bóng hồng,
Hoa vẫn đẹp
dù đang dần nhạt sắc.
5.X.D. 老五 X.D.
California, U.S.A.,
Tháng 02, 2007
Duyên không trọn lòng luôn hoài tưởng
nhớ,
Tình học trò muôn thuở lắm tai ương.
Ðến bên nhau vì chung lớp chung trường,
Khi tốt nghiệp chia tay trong ảo
vọng.
Lời tình tự xa dần cùng tiếng
trống,
Lệ chia tay thay thế bóng nụ hồng.
Mắt nhạt nhòa nhìn khoảng trống
hư không,
Chân lê bước vào tương lại
phía trước.
Thư vẫn đến chứa chan
ngàn mơ ước,
Nhưng thời gian vẫn mãi lướt
trôi nhanh;
Và không gian là vật thể không thành,
Nên xa cách khiến duyên lành chẳng toại.
Nơi đất lạ tự mình
luôn thầm hỏi,
Bạn lòng xưa lấy gì đổi
câu thề.
Có còn chờ đến tiều tụy
hôn mê,
Hay hạnh phúc bên hiền thê mỗi sớm?
Nhớ quay quắt bạn lòng xưa
cùng xóm,
Nét mặt hiền lời từ tốn
làm quen.
Ðã khiến ai phải chùng bước dạ
mềm,
Rồi chua xót để tình trôi ra biển.
Ðành chấp nhận sống cuộc
đời thực tiễn,
Bận chồng con nên quên tiếng chờ
trông.
Lễ tình nhân dù được tặng
đóa hồng,
Nhưng khó thế mối tình nồng
phai sắc!
Hoài Mai 怀梅
California, U.S.A.,
02/2007
Ngày tình nhân gợi cho anh nỗi nhớ,
Cuộc tình mình sao lắm nỗi tai ương.
Nhớ ngày xưa khi hai đứa
chung trường,
Mình bên nhau cả một trời ước
vọng.
Anh ngồi đây thả hồn theo
tiếng trống,
Nhớ về em vương vấn mối
tình hồng.
Lặng nhìn mây trôi dạt chốn
hư không,
Anh thẫn thờ đắm mình vào
thuở trước.
Lòng chắt chiu cuộc tình nhiều hẹn
ước,
Mong thời gian đừng vội
bước đi nhanh.
Hãy về đây thương nhớ sẽ
kết thành,
Ðừng đi nữa khi đôi mình
chưa toại.
Trong cuộc tình có quá nhiều dấu
hỏi,
Bởi khi yêu bao hẹn ước câu
thề.
Những ấp yêu lòng chất ngất
đê mê,
Sao chua xót khi xa nhau thật sớm.
Rồi kỷ niệm chợt quay về
bên xóm,
Lòng bâng khuâng trông ngóng bóng hình quen.
Chiếc lá xanh trong nhung nhớ yếu
mềm,
Nhưng hy vọng cũng tan thành bọt
biển.
Thôi từ đây xin nói lời
đưa tiễn,
Tim khô cằn lòng đã mỏi ngóng trông.
Bởi trong anh đã vắng một
bóng hồng,
Giờ xa tít khi tình đà phai sắc.
Trần Hưng 陈兴
California, U.S.A.,
Tháng 02, 2007
|