VÓC DÁNG NH̀N TỪ SAU LƯNG
Tôi xa bố tôi đă hơn 2 năm
rồi. H́nh ảnh mà tôi
khó ḷng quên được ấy là vóc dáng người
mà tôi có lần đă nh́n thấy từ phiá sau
lưng. Muà đông năm ấy,
bà nội tôi qua đời, việc làm cuả bố cũng
đă được người khác thay thế, bố
mất việc, quả là tháng ngày xui xẻo đúng y
“họa bất đơn hành”, tôi từ Bắc Kinh về
Từ Châu cùng bố dự tính việc tang lễ. Về đến nhà, tôi gặp
bố, nh́n thấy đồ đạc ngổn ngang bừa
băi phiá đằng
sau vườn, phần nghĩ đến nội, tôi
không cầm ḷng được, nên nước mắt
cứ rưng rưng tuôn trào.
Bố thấy thế bèn an ủi: Sự việc đă vậy,
con không nên quá xót xa làm ǵ, cũng may trời không nỡ
ḷng nào dẫn đến đường cùng cho ta!”
Về lại nhà, bố đem đồ
đạc đi bán, đi cầm để trả nợ,
rồi vay tiền tiếp để trang trải ngân
khoản việc ma chay.
Trong những ngày tháng này, gia cảnh thật thảm
đạm, nửa v́ tang sự, nửa v́ t́nh huống
thất nghiệp cuả bố. Sau khi lo xong việc tang ma, bố
đi Nam Kinh kiếm việc, c̣n tôi phải trở lại
Bắc Kinh tiếp tục việc đèn sách, nên hai bố
con đă cùng nhau lên đường đi chung.
Đến Nam Kinh, được bạn
bè rủ rê đi dạo, nên tôi lưu lại nơi
đấy một hôm. Sáng
hôm sau, tôi phải vượt sông đến Phố Khẩu , hầu kịp chiều đến
c̣n đón xe hoả đi lên phương bắc. Thoạt đầu v́ biết
ḿnh bận công việc nên bố đă dặn rơ là bố
sẽ không tiễn chân được, bố chỉ
nhờ người bồi pḥng quen biết ở lữ
quán giúp đưa đi cùng mà thôi. Bố đă năm lần bảy
lượt căn dặn người bồi pḥng
đó từng li từng tí đủ điều. Song, cuối cùng bố cũng
do dự một hồi rồi vẫn không yên tâm giao
phó cho người ấy.
Thật ra, năm đó tôi đă hai mươi tuổi
đời, Bắc Kinh đi đi về về cũng
được dăm lần, không có ǵ đáng phải
bận tâm cả. Thế
nhưng bố cứ lưỡng lự, rồi cuối
cùng đi đến quyết định nên chính ḿnh tiễn
chân con cho vững bụng.
Tôi đă đôi ba lần khuyên ngăn là không cần
thiết, bố chỉ trả lời: “Không chi cả, để
chúng đưa đi không ổn đâu!”
Sau khi qua sông, chúng tôi vào ngay trạm
ga xe lửa. Tôi lo đi
mua vé, bố loay hoay trông coi hành lư. V́ hành lư khá nhiều nên bố
“tip” chút đỉnh tiền cho người gác cổng
mới ổn thoả. Bố
lại bận bịu việc trả giá với họ. Lúc đó tôi khá tài hay, cứ
đinh ninh là bố ăn nói không uyển chuyển, chắc
ḿnh phải xiá mồm vào quá, nhưng cuối cùng giá cũng
trả xong và bố đưa tôi lên xe. Bố cũng đă lấy
được vé ghế ngồi gần cửa xe. Tôi đem chiếc áo len choàng
tím giăng ra trên chỗ ngồi. Bố dặn ḍ tôi nào là trên lộ
tŕnh phải để ư, nào là về đêm nên cảnh
giác đề pḥng, nào là đừng để bị cảm
lạnh. Bố c̣n dặn
ḍ thêm người bồi xe cố gắng giúp đở
tôi. Trong bụng tôi cười
thầm nghĩ rằng bố không thực tế cho lắm; họ chỉ
biết tiền, nhờ vả họ chỉ uổng
công! Hơn nữa, tôi
đă chừng này tuổi, chẳng lẽ lại không
biết lo cho chính ḿnh ư?
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thời
ấy sao ḿnh khá tài khôn tài lanh thế.
Rồi tôi cất giọng: “Bố về đi, bố ạ!” Nh́n ra hướng ngoài xe bố
bảo: “Bố đi mua
vài trái quít. Con cứ ở
đây đừng đi đâu nhé.” Tôi thấy bên kia lan can sân ga,
có vài người bán hàng đang chờ khách. Ai muốn qua bên đó thời
phải băng qua đường rầy xe lửa, phải
nhảy xuống, rồi phải leo lên lần nữa. Bố tôi người ph́ mập
nên việc qua bên đó so ra khá vất vả. Thoạt đầu tôi đ̣i
đi thế nhưng bố không đồng ư, đành
chịu vậy. Tôi trông thấy
bố đầu đội chiếc mũ vải nhỏ
màu đen, mặc chiếc áo choàng nghi lễ bằng vải
cũng màu đen, và chiếc áo dài cổ truyền màu
xanh sẫm khập khiễng đi đến hướng
đường rầy, từ từ khom về phiá
trước nhưng vẫn chưa khó khăn cho mấy. Tuy nhiên, sau khi băng xuyên qua đường
rầy, nếu bố muốn leo lên sân ga bên đó th́
đấy lại không phải là chuyện dễ. Bố dùng hai tay nắm giữ
chặt mé cạnh phiá trên, rồi hai chân co rút lên theo; tấm
thân “ph́ mập” hơi lệch xéo về phiá trái cho thấy
bố đă ráng sức rơ rệt. Ngay lúc này tôi nh́n thấy rơ vóc
dáng bố từ phiá sau lưng. Trông khoảng khắc nước
mắt tôi ràn rụa. Tôi vội
vàng lau khô ḍng lệ v́ sợ bố bắt gặp, mà cũng
sợ người khác nh́n thấy. Tôi đưa mắt nh́n ra bên
ngoài, lúc này bố đă ôm một mớ quít đỏ
tươi bước về.
Khi băng qua đường rầy, bố đặt
mớ quít xuống mặt đất, chậm chạp
leo lên, leo xong rồi mới ôm quít đi tiếp. Khi về đến phiá bên
này tôi chià đôi tay ra giúp hộ. Tôi và bố bước cùng
lên xe, bố bèn đem mớ quít bỏ hết lên chiếc
áo choàng bên ngoài làm bằng da cuả tôi. Kế đó bố phủi phủi
đám đất bặm dính trên áo ḿnh và h́nh như
trong ḷng nhẹ nhơm hẵn đi là phải. Chốc lát, bố bảo: “Thế bố đi nhé, đến
nơi nhớ viết thư về!” Tôi phóng mắt nh́n theo bố
bước ra bên ngoài.
Đi được chừng vài bước bố
ngoái đầu quay lại, thấy tôi, bèn lên tiếng: “Vô đi, bên trong không ai cả.” Đợi đến khi h́nh ảnh
bố nh́n từ phiá sau lưng lẫn lộn với
ḍng người qua lại và nhạt nḥa không c̣n nhận
ra ai nữa, tôi mới vô trong ngồi xuống. Nước mắt tôi lại
ràn rụa tuôn trào.
Mấy năm gần đây, hai bố
con đều bận rộn, kẻ đông người
tây. Gia cảnh ngày càng sa
sút. Hồi c̣n trai trẻ,
bố ra ngoài kiếm sống, một tay gánh vác gia
đ́nh, đă làm nên nhiều việc đáng kể. Ai nào biết được
khi về già lại rơi vào cảnh suy sụp thế
này! Nh́n thấy t́nh huống,
bố cảm thấy đau ḷng! Mối xúc động
đương nhiên không thể nào kiềm chế
được. Nó bị
dồn nén, tự nhiên rồi nó cũng sẽ bộc lộ
ra ngoài; nên những chuyện
lặt vặt cuả gia đ́nh thường làm bố
cáu gắt. Bố dần
dà đối xử với tôi không giống như
xưa. Tuy nhiên, gần hai
năm nay v́ chưa gặp lại bố, nên cuối
cùng bố cũng quên đi những lỗi lầm cuả
tôi, mà chỉ c̣n có sự nhớ nhung và lo âu cho tôi và con
tôi thôi. Sau khi tôi đến
miền bắc, bố viết cho tôi một lá thư,
trong thư bảo rằng:
“Bố vẫn b́nh an, duy chỉ đôi cánh tay th́
đau khủng khiếp, đến độ cầm
đũa, cầm bút thảy đều bất tiện,
chắc ngày xa ĺa trần thế không c̣n bao xa.” Tôi đọc đến
đây, từ những hạt nước mắt long
lanh, tôi bắt gặp lại vóc dáng nh́n từ sau
lưng với tấm thân ph́ mập, với chiếc
áo dài cổ truyền màu xanh sẫm, với chiếc áo
choàng nghi lễ bằng vải đen. Hỡi ơi! Tôi vẫn chưa b́ết chừng
nào tôi mới có dịp gặp lại bố tôi lần
nữa đây!
Hàn Quốc Trung 韓國忠 &
Lương
Thuận Mậu 梁順茂
California, Hiệp Chủng Quốc, Lễ
Phụ Thân 2007
|